Poragu cùng Draco cả người chấn động, khiếp sợ nhìn Giang Nguyên, vừa căng thẳng lẫn hưng phấn hỏi:
- Đại nhân, ngài xác nhận cảm ứng được nơi này có huyết mạch của miện hạ?
- Tôi cảm ứng được một ít, có lẽ là có. Nhưng những huyết mạch này đều cực kỳ mỏng manh.
Nhìn thấy vẻ hưng phấn của hai người, Giang Nguyên chậm rãi gật đầu, nói:
- Có lẽ chúng và miện hạ năm đó có chút quan hệ, nhưng thời đại quá xưa rồi, có lẽ sẽ không còn có thần tính gì nữa!
- A...
Nghe Giang Nguyên nói vậy, rõ ràng Poragu và Draco có chút thất vọng, nhưng lập tức lại phấn chấn trở lại, Giang Nguyên, hưng phấn nói:
- Nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng là huyết mạch của miện hạ. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách đi bái kiến một chút!
- Ừm, chuyện này là dĩ nhiên rồi.
Giang Nguyên gật đầu cười một tiếng, sau đó nhìn hai người, nói:
- Được rồi, hai người đi nghĩ trước đi. Tôi nghĩ đi sâu vào trong có lẽ chúng ta sẽ gặp được chúng!
- Vâng, sứ giả đại nhân!
Hai vị Đại vu sư các hạ hưng phấn gật đầu, sau đó cung kính hành lễ với Giang Nguyên rồi mới lui sang một bên nghỉ ngơi.
Hai vị Đại vu sư vốn không muốn tham gia hành động lần này nhưng vì Giang Nguyên là sứ giả thần thú, bọn họ không thể không đi theo. Nhưng giờ họ lại thầm vui mừng vì được sứ giả đại nhân đưa đi theo, nếu không nếu ban đầu sứ giả đại nhân mà không muốn dẫn họ theo, cho dù họ muốn cũng không thể cưỡng ép đi cùng được. Dẫu sao nơi này cũng là cấm địa của Thiên Y viện. Bọn họ dù gì cũng là người ngoài. Lúc ấy nếu mà không vào theo thì suýt chút nữa bỏ lỡ cơ hội thế này rồi.
- Được rồi, Eve em cũng nghỉ ngơi một chút đi. Tình hình tiếp theo e sẽ càng hiểm ác hơn, đến lúc đó chắc em phải chịu khổ nhiều hơn một chút đấy!
Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Được, anh cũng mau nghỉ ngơi một chút đi!
Cô nhìn người đàn ông tuấn tú khiến cô càng lúc càng không hiểu được phía đối diện, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Dù hành quân ở mức độ này không ảnh hưởng gì tới cô nhưng cô vẫn đi sang một bên, mở một tấm chăn ra chậm rãi nằm xuống.
Để không thu hút ánh mắt của người khác, Giang Nguyên cũng lấy một tấm chăn, đi tới một góc khuất nhất. Nơi này có một vị trí mà hắn sắp xếp trước, hơi nằm ở mé ngoài một chút, là nơi hai Đại vu sư nghỉ ngơi. Hai người gần như hoàn toàn che hắn. Tuy sắp xếp như vạy trông hình như khiến các thành viên Thiên Y viện cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lúc này, Giang Nguyên cũng không để ý nhiều như vậy.
Hắn rất ít khi tiến hành liên hệ với Cửu Vĩ khi có người ngoài. Lúc này cũng không thể không dùng Thần thú bát che chở một chút.
Hắn đưa tay lấy Thần thú bát trong balo ra, sau khi nằm xuống liền đặt Thần thú bát lên bụng mình.
Tình hình trông có vẻ quái dị, nhưng bên cạnh hai vị Đại vu sư vẫn chưa ngủ lúc này trong mắt đã có thêm tia hưng phấn và nóng bỏng. Xem ra vị sứ giả đại nhân này thật sự rất tận tâm, lúc này đã lấy Thần thú bát ra cảm ứng tung tích thần duệ kia.
Giang Nguyên đưa tay nhẹ nhàng ôm Thần thú bát trên bụng nhỏ rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hình xăm Cửu Vĩ trên cánh tay trái của hắn bắt đầu lấp lóe ánh sáng đỏ. Cửu Vĩ nhanh chóng hiện lên trước mặt Giang Nguyên.
- Môi trường ở đây thật sự khá tốt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất