Giang Nguyên nhẹ nhàng nhún vai một cái, không chút bất ngờ trước phản ứng của Cửu Vĩ. Ở đây ngay cả hắn còn có thể cảm nhận được, linh khí của thế giới dưới lòng đất này mặc dù có chút rối loạn cùng bạo ngược, nhưng lại tinh khiết và dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Nếu có thể an tâm tu luyện ở đây thì tốc độ có thể nâng cao gấp mấy lần bên ngoài.
- Được rồi, vấn đề này mày không cần phải lo. Tao sẽ cố gắng hết sức.
Giang Nguyên nhìn cặp mắt đỏ của Cửu Vĩ, hừ giọng nói:
- Nhưng hẳn mày biết, đây không phải là nguyên nhân tao mạo hiểm để mày ra vào lúc này!
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ lại một lần nữa đong đưa, cặp mắt đỏ kia lóe lên một cái rồi cũng khẽ hừ một tiếng, nói:
- Đây thật sự là một nơi tốt!
Giang Nguyên bó tay thở ra một hơi, nói:
- Tao biết, nhưng giờ không phải lúc nói đến chuyện này!
Cửu Vĩ thoáng trầm mặc một chút rồi cúi người nhìn về phía Giang Nguyên, trong đôi mắt đỏ máu dường như lưu chuyển chút ánh sáng khác thường, nói:
- Anh đoán không sai, không gian này, thực sự có liên quan đến sư tử kia.
- Sư tử kia? A, mày nói Thần thú sao?
Giang Nguyên cau mày nói.
- Đúng.
Cửu Vĩ gật đầu một cái, giống như quay đầu nhìn chung quanh, nói:
- Tôi nhớ ra một vài thứ trước khi rời đi năm đó, cái tên biến thái thích làm chuyện lung tung thực sự đã lén làm vài chuyện gì đó. Xem ra, nơi này là do hắn lén giày vò ra. Cuối cùng cũng không khốn kiếp lắm, chí ít đã chừa lại một đường lui cho mấy hậu duệ lai kia.
- Chừa lại đường lu?
Giang Nguyên nháy mắt một cái, nghi ngờ nhìn về phía Cửu Vĩ. Trầm giọng nói:
- Theo tao thấy, mấy thứ ở đây đều mạnh mẽ, còn cần thần thú gì đó chừa đường lui gì? Nếu chuyện này đặt ở hai trăm năm trước vẫn chưa có khoa học kỹ thuật như hiện nay, bọn chúng rất có thể dễ dàng chiếm được một vùng địa bàn rộng lớn bên ngoài mà.
- Anh nói là hai trăm năm trước. còn tôi đang nói đến một hai ngàn năm trước.
Mắt Cửu Vĩ lóe lên một cái, như đang nhớ đến thời điểm đó, thở dài nói:
- Ngàn năm trước, tuy nhân tộc ác anh không có tồn tại quá mức cường đại nhưng ít ra so với các anh bây giờ thì mạnh hơn rất nhiều!
- Khi đó, tên biến thái kia đã lưu lại vài hậu duệ lai, vì huyết thống không thuần, có một vài ấn ký lưu truyền huyết mạch chúng không thể nào truyền thừa được, căn bản không thể trưởng thành quá mạnh mẽ. Cho nên, nếu ở thế giới bên ngoài, mặc dù có thể chiếm được một khu vực, nhưng cũng rất dễ bị nhân tộc các anh tiêu diệt.
- Trước khi đi, tên biến thái kia coi như cũng có vài lời nhắn nhủ, sáng lập ra nơi này cho đám hậu duệ lai của hắn. Đồng thời cũng đánh tiếng với tầng cao của nhân tộc lúc đó. Cho nên mới tồn tại thế giới này để đảm bảo đám hậu duệ lai của hắn có thể sinh tồn.
- Nhưng một hai ngàn năm trôi qua, nhân tộc các anh chơi chết chính mình rồi nên mới có kết quả như thế này!
Đuôi của Cửu Vĩ lại một lần nó vui sướng lắc lắc, cúi người nhìn Giang Nguyên, trong đôi mắt đỏ tươi như bảo ngọc lóe lên ý giễu cợt:
- Trước kia nhân tộc vô cùng cường đại, nhưng các anh bây giờ, với trình độ như anh đã được coi là tồn tại mạnh mẽ của nhân tộc so với trước kia thì chênh lệch không phải chỉ một chút đâu, anh biết không hả?
Mặc dù cảm thấy rất có chút tổn thương tự ái. Nhưng Giang Nguyên vẫn đàng hoàng gật đầu, dù sao đây cũng là sự thật. Kể ra trên thế giới này còn có mấy người tổn thương tự ái hơn mình. tạm thời còn chưa tới lượt mình đâu.
- Được rồi, giờ thì biết rồi chứ? Biết rồi thi tôi đi đây. Giờ mấy tình huống thế này quá tiêu hao năng lượng. Anh mau hấp thụ thêm nhiều năng lượng cho tôi một chút. Đợi khi tôi hoàn toàn gỉai được phong ấn thì không cần anh phải cực khổ thế này nữa đâu!
Cái đuôi của Cửu Vĩ vui sướng lắc lắc, chuẩn bị lách người đi.
Giang Nguyên sửng sờ gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, đang định mở miệng thì đã thấy trước mắt lóe lên, Cửu Vĩ đã biến mất không thấy đâu. Hắn chỉ có thể buồn bực khẽ hừ một tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất