Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 

 Cứ bốn năm thú nhân mang theo bảy tám con ma thú tuần tra khắp nơi. Nhiều lần đám người Giang Nguyên thiếu chút nữa đã bị phát hiện.   

 

Tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng đám người Giang Nguyên cũng cách cửa ra sơn cốc càng gần, chỉ còn hơn trăm cây số nữa.   

 

Địa vực bên này đã bắt đầu trở nên hẹp hơn. Mặc dù vẫn rộng khoảng chừng hai cây số, nhưng đội ngũ thú nhân tuần tra cũng càng lúc càng dày đặc.   

 

Nhìn đám thú nhân dẫn ma lang và các loại ma thú tuần tra trong bóng tối, sắc mặt Giang Nguyên càng lúc càng khó coi.   

 

Với đám thú nhân tuần tra dày đặc như thế, bọn họ muốn đột phá vòng vây hơn trăm cây số mà không để bị phát hiện, chỉ sợ độ khó tương đối cao.   

 

- Làm thế nào bây giờ?   

 

Tầm mắt của Eve trong bóng tối cũng tương đối mạnh. Lúc này cũng phát hiện được độ khó trong đó, quay sang nhìn Giang Nguyên, lo lắng hỏi.   

 

Giang Nguyên thở ra một hơi, trong lòng ảo nảo không thôi. Nếu ba lô của hắn không bị mất, Thần Thú Bát vẫn còn thì tốt rồi.   

 

Nếu Thần Thú Bát vẫn còn, bọn họ không cần lo lắng đám ma thú trước mặt. Với thực lực của bốn người, giải quyết ba bốn thú nhân vẫn rất đơn giản.   

 

Nhưng điều phiền phức nhất chính là, bảy tám ma thú đều có thực lực Thiên giai, cộng thêm ba bốn thú nhân nữa. Muốn lặng yên giải quyết hết tất cả là rất khó khăn.   

 

Nếu có Thần Thú Bát trong tay, hắn sẽ khiến cho đám ma thú mất đi chiến lực, sau đó giải quyết mấy tên thú nhân.   

 

Nhưng bây giờ phải nghĩ biện pháp khác.   

 

Lúc này, tại Thú vương cung cách xa mấy trăm dặm, Kim Sư Đại vương Sư Khung đang ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Hồ Mục. Hai người lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Bân đang chậm rãi bước vào.   

 

- Không gặp hơn hai mươi năm, xem ra ngươi vẫn không chịu nổi.   

 

Ánh mắt Sư Khung thoáng qua vẻ đắc ý.

Lý Nguyên Bân nhìn chằm chằm tên thú nhân đầu sư đang đắc ý cười trước mặt, còn có Hồ Mục bên cạnh, gương mặt vẫn bình thản, dường như không có bất kỳ vui giận.   

 

- Hơn hai mươi năm qua, ta đã làm rất nhiều chuyện, cũng tạo được rất nhiều cơ sở cho các người. Ta nghĩ, nếu cần, hành động của các người tùy thời có thể triển khai.   

 

Nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Lý Nguyên Bân, Sư Khung và Hồ Mục nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt.   

 

Tên Nhân tộc trước mắt đang nằm trong tay bọn họ, cũng không uổng năm đó bọn họ hao phí thần lực, yêu hóa tên Nhân tộc này.   

 

Một Nhân tộc bị bán yêu hóa, trừ phi hắn thật không muốn sống, còn lại thì không còn cách nào.   

 

Mặc dù ông ta cố biểu hiện bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đó là sự không cam lòng, còn có tham vọng vô cùng vô tận, đủ để ông ta xuất toàn lực đứng về phía Yêu tộc.   

 

Bởi vì chỉ có Yêu tộc thắng lợi, ông ta mới thỏa mãn cái tham vọng vô cùng vô tận kia.   

 

Ông ta đã không cách nào quay đầu lại được.   

 

Đối với ý cười trong mắt Sư Khung và Hồ Mục, Lý Nguyên Bân vẫn làm như không thấy, tự nhiên ngồi xuống một bên, đưa tay bưng tách trà người hầu đưa tới, nhẹ nhàng thổi những mảnh bã trà trên mặt nước, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, gương mặt hoàn toàn lãnh đạm.   

 

- Giang Nguyên đã chạy thoát rồi. Bây giờ phải nhanh chóng bắt hắn trở lại. Ngoài ra, Thiên Y Viện thân là người trấn thủ, cũng sẽ không dễ dàng buông tha.   

 

- Bọn họ nhất định sẽ có phản ứng.   

 

Đặt tách trà sang một bên, Lý Nguyên Bân quay sang nhìn Sư Khung và Hồ Mục, thản nhiên nói:   

 

- Tốc độ phải nhanh hơn một chút. Nếu không, để cho đám người trấn thủ phản ứng kịp, ta không đảm bảo những cơ sở mà ta đã gầy dựng có thể bị bọn họ phá hủy hay không.   

 

- Dĩ nhiên rồi.   

 

Sư Khung ngồi thẳng người, nhìn Lý Nguyên Bân ngồi bên dưới, biểu hiện rốt cuộc nghiêm túc lại, nói:   

 

- Người của chúng ta đã ra ngoài. Hắn trốn không thoát đâu. Những thứ mà ngươi muốn, chúng ta đã làm ra cam kết, cũng nhất định sẽ làm được.   

 

- Được.   

 

Nhìn biểu hiện của Sư Khung, Lý Nguyên Bân chậm rãi hít một hơi, biểu hiện vốn lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên chút mệt mỏi và khổ sở, thân hình đang dựng thẳng cũng bắt đầu còng xuống, dựa lưng vào ghế, sau đó nhắm mắt lại.   

eyJpdiI6IkozcjVEckd3Q1hRRDFnTDBiRlJ5ekE9PSIsInZhbHVlIjoiNXZPWjJUbHNkRmdBZ2M5Zzl0ZkZGM1RROFpnUUVScklGcE1cL2M0SmliNEVNMitWa29uTU0weVlQM0pmTlg0U2kiLCJtYWMiOiJhNGUyYTU0M2RlZjJkN2IyMjE4MmU4MmNkY2MxMDhiMzdlNzczMmI0NzU2MGI5NjlkY2I0MzQ0MjAzYjdlMGU0In0=
eyJpdiI6ImpheGE3ZXNPbjdTemVtdEptTFRXcmc9PSIsInZhbHVlIjoiWmU3WGZ3ZFJWZWk5UkNyRXZtbXNBOHdQNmdwMzZwV0tzUnZ3aXJHalJrOUZLdXJzaG5hWGNQY0FXbkpqQUkzd1BoanVtOWpDN2pBRVVTZFVjNlwvQmdYaHNvOUNXWXdqNnJ5QTc5NXFodUFiUkd1UUZuckV5K251ZnRVUjh1ZVpHQjVWZHV6RERcL2JpaGVcL0M0VFd1aDExZFQwZUxDSVBzb245TVVSdFlJWGtZZ2pqMWVCM3hSendyXC9zZDhBaEdQbiIsIm1hYyI6ImU3ZTJiYzE5YWUzNjE5MDBmNDlkNzJlMzk4ZTJmNWZjOWY1NThjMzBlMjkzZDhiNGFkMzQwZTVjOThjZGRlYzUifQ==

- Ông ta thật đáng thương.  

Ads
';
Advertisement