- Đồng thời chúng ta phải yêu cầu ban tình báo của ngoại viện tăng cường điều tra với Tuyệt y đường... Lại phải yêu cầu các vườn thuốc và dược sơn gia tăng tốc độ sản xuất linh dược...
Tại trụ sở Long Sơn trong thế giới dưới lòng đất, Giang Nguyên và Tôn Diệu Nguyệt, Hoàng Văn Hiên lúc này đang ngồi một chỗ, bàn bạc về tin tức vừa mới thu được.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Diệu Nguyệt lộ rõ vẻ nghiêm trọng:
- Cậu xác nhận bộ lạc Vu Sư sẽ đứng về phía yêu tộc sao?
- Đúng...
Giang Nguyên chậm rãi gật đầu nói:
- Trước kia bộ lạc Vu Sư đi theo thần thú, kỳ thực nguồn gốc lực lượng cũng là từ vị thú thần điện hạ kia... Cho nên hiện tại nếu có hoàng tộc của yêu tộc xuất hiện, tất nhiên bộ lạc Vu Sư sẽ trợ giúp đám yêu tộc đáng chết này trở lại thế gian!
- Mặc dù tôi cũng có lực ảnh hưởng tương đối lớn với bộ lạc Vu Sư nhưng hiện tại có đám yêu tộc này xuất hiện, bọn họ tuyệt đối sẽ đứng về phía yêu tộc!
Tôn Diệu Nguyệt gật đầu khẽ, từ tốn nói:
- Nhưng cho dù là bộ lạc Vu Sư ủng hộ yêu tộc thì cũng không cần lo lắng quá mức... Dù sao thì bộ lạc Vu Sư ở Châu Phi. Ra khỏi nơi đó, thực lực của bọn họ sẽ giảm mạnh...
Nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Nguyên cũng chỉ biết nở nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Thật ra cũng không phải như thế...
Giang Nguyên giải thích về chuyện dưới tác dụng của Thú Thần Bát, Vu sư của bộ lạc Vu Sư cũng có thể phát huy chiến lực cao nhất xong, Tôn Diệu Nguyệt cũng không nén nổi cười bất đắc dĩ:
- Tại sao lại có thể như vậy?
- Tôi cũng không biết sao lại thế... Ôi...
Giang Nguyên cười khổ thở dài, lắc đầu nói.
- Vậy tiếp theo cậu định làm gì?
Tôn Diệu Nguyệt nhìn về phía đại doanh yêu tộc vẫn lố nhố đầu người phía dưới.
Giang Nguyên nhún vai đáp:
- Cô không phát hiện ả hiện tại tôi ngày nào cũng phải liều mạng uống thuốc sao? Uống tới mức không ăn nổi cơm nữa đấy à!
- ....
Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt đồng tình nhìn Giang Nguyên. Mỗi ngày uống thuốc ba bữa như thế, tuy rằng mùi vị không tồi nhưng ngày nào cũng uống, thế thì đúng là ngán bằng chết.
- Cậu uống thuốc như thế có thể giúp cái kia... Giải phong sao?
Tôn Diệu Nguyệt còn hơi hoài nghi nhìn Giang Nguyên, nói:
- Cậu không định mượn việc công để lo việc tư đấy chứ?
Giang Nguyên buồn bực lắc đầu nói:
- Thuốc này đều là tôi mượn cô, cũng không phải lấy danh nghĩa của viện, làm gì có chuyện lấy việc công để lo việc tư chứ?
- Nếu lấy công lo tư thì tôi cũng không phải ép mình điên cuồng uống thuốc mỗi ngày như vậy...
- Vậy đại khái còn khoảng bao lâu nữa cậu mới giải phong được?
Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:
- Nhiều linh dược như vậy, không sợ no bể bụng à!
- Nếu có đầy đủ linh dược thì chắc là nhanh thôi!
Giang Nguyên cười bất đắc dĩ, nói:
- Chẳng qua cô cũng biết rồi, linh dược còn chưa đủ!
- Còn chưa đủ? Tôi đã chuẩn bị cho cậu bốn phần siêu phẩm và mười hai phần linh dược thượng phẩm rồi... Cậu còn bảo chưa đủ?!
Tôn Diệu Nguyệt kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là không đủ rồi... Đầu tiên tôi đã ăn trống cả viện chúng ta rồi... Cô cho rằng mười mấy phần linh dược này thật sự có thể giúp tôi hoàn thành hay sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất