- Đại vương... Tạm thời còn chưa thu được tin tức từ phía bên kia... Chẳng qua tôi nghĩ hẳn là sắp có rồi!
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Sư Khung nhìn lại, sắc mặt Lý Nguyên Bân lúc này cũng trở nên khó coi, cung kính trả lời.
- Hy vọng có thể tới kịp... Nhưng mấy ngày tới ngươi phải chuẩn bị sẵn sàn. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chiếm được trụ sở này...
Sư Khung lạnh giọng nói:
- Đồng thời bố trí tốt tất cả chiến sĩ đi, lúc nào cũng chuẩn bị thông qua đường hầm, tiến vào thế giới mặt đất!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Sư Khung, Lý Nguyên Bân rùng mình một cái, trầm giọng đáp:
- Vâng... Thưa đại vương!
Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai ngày lại qua đi. Giang Nguyên khổ sở nghiêm mặt đi từ trong phòng ra, nhìn Tôn Diệu Nguyệt đang có vẻ nhàn nhã, nói:
- Tôn sơn trưởng đại nhân... Thuốc chỗ tôi nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm một ngày nữa thôi. Nếu cô sẵn lòng thì nhanh chóng có biện pháp giúp tôi mới được!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Giang Nguyên, lại nhìn hai đệ tử đi theo phía sau, có vẻ mình mà không đồng ý sẽ trở mặt ngay, Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Muốn linh dược sao... Đơn giản!
- Đơn giản thì tốt nhất rồi!
Giang Nguyên cẩn thận cười lấy lòng.
- Đơn Giản... Đương nhiên là đơn giản rồi...
Tôn Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, nói:
- Vốn đám linh dược đầu tiên này là tôi dùng thân phân cá nhân cho cậu mượn...
- Chẳng qua đó cũng là cực hạn tôi có thể cho cậu mượn rồi. Nếu cậu vẫn muốn tiếp tục mượn linh dược thì nhất định phải được môn chủ của chúng ta gật đầu!
Giang Nguyên cười khan, gật đầu nói:
- Tất nhiên là vậy rồi...
Nói đến đây, Giang Nguyên cười ha hả nói tiếp:
- Lại nói, lần trước tôi cũng đã từng gặp Lưu môn chủ một lần rồi. Lưu môn chủ là người đại độ khiêm hòa... Chắc cũng không phải là loại người hẹp hòi đâu!
- Ha ha... Đương nhiên là lão không hẹp hòi rồi!
Tôn Diệu Nguyệt nghiêng mắt lườm Giang Nguyên một cái, hừ một tiếng nói:
- Lưu Phong cũng bởi có được điểm này nên mới lọt mắt tôi!
- Ha ha... Đúng thế. Nếu chúng ta đều cho rằng như vậy thì chắc là không có vấn đề gì rồi!
Giang Nguyên cười vui vẻ.
- Đương nhiên là không có vấn đề gì... Chỉ có một yêu cầu nhỏ đơn giản thôi!
Tôn Diệu Nguyệt cười bình thản một tiếng.
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng bình thản của Tôn Diệu Nguyệt, đột nhiên Giang Nguyên cảm thấy như có gì không ổn. Tôn Diệu Nguyệt này nói vòng vo nhiều như vậy, rốt cục là có yêu cầu gì đây?
Nhưng tới lúc này rồi, Giang Nguyên cũng chỉ có thể hỏi tới cùng:
- Tôn sơn trưởng, có việc gì ngài cứ nói thẳng ra đi!
- Vậy thì được... Thằng nhãi, dứt khoát đấy!
Tôn Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn hai đệ tử của mình, cất giọng nói:
- Tôi nói, hai đứa đứng không một bên làm gì? Còn không đứng về phía tôi đi... Cả hai đứa nhìn chằm chằm vào mặt sư phụ, người khác nhìn thấy còn tưởng rằng hai đứa làm phản Cổ Môn chúng ta rồi đấy!
Nghe thấy sư phụ mình nói thế, sắc mặt hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đều hơi đỏ lên, liếc nhau một cái, vội vàng đứng về phía sau sư phụ mình!
Thấy hai đệ tử ngoan ngoãn đứng về phía sau mình rồi, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới hài lòng hừ khẽ một tiếng, nhìn về phía Giang Nguyên, nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất