CHƯƠNG 353
Cửu Thiên chắp tay hơi cúi người với Hoắc Sơn sư tôn rồi nhanh chóng bước lên cầu Độ Lôi.
Vừa mới bước lên một bước, Cửu Thiên đã cảm thấy tia sét dưới chân như những con rắn nhỏ chui vào cơ thể của hắn. Khiến hắn cảm thấy tê dại.
Chỉ dựa vào những tia sét này, e rằng võ giả dưới Ngoại Canh cảnh không thể bước lên đây.
“Quả nhiên hơi đặc biệt.”
Cửu Thiên khẽ cười, rồi bước nhanh về phía trước.
Khi ra khỏi cầu, hắn đã nuốt một viên Hóa Lôi Đan. Những tia sét này không đáng để hắn phải quan tâm.
Cửu Thiên bước rất nhanh, những tia sét xung quanh liên tục tấn công hắn, càng đi sâu vào trong càng có nhiều tia sét. Nhưng những tia sét nhỏ như sợi tơ không gây ảnh hưởng nào với hắn.
Hoắc Sơn sư tôn nhìn thấy cảnh này, khẽ cười, nói: “Thật thú vị. Nếu ta không biết hắn được Nhất Thanh dạy dỗ thì ta còn nghĩ rằng hắn là học viên của Lôi Đình viện chúng ta. Thế mà cầu Độ Lôi lại chẳng có ảnh hưởng nào với hắn. Chắc chắn đây là hạt giống tốt để tu hành võ kỹ lôi đình.”
Học viên của Lôi Đình viện đứng ngoài cầu Độ Lôi đều lẳng lặng Cửu Thiên bước từng bước đến Lôi Đình Nhai.
Gió lớn xung quanh bắt đầu rít những tiếng thê lương, trời đất cũng tối sầm.
Lôi Đình màu đen gần đó như một vết sẹo xé rách không trung, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng Cửu Thiên cũng bước qua cầu Độ Lôi, lúc này trên người hắn chớp nháy ánh sét. Dưới sự giúp đỡ của Hóa Lôi đan, đan điều trong cơ thể hắn đang đầy ăm ắp.
Trên Lôi Đình Nhai, có rất nhiều cục đá lởm chởm kỳ lạ.
Đặc biệt là tảng đá lớn nhất ở giữa, hình dáng của nó cứ như một chiếc búa lớn.
Mà La Khởi đang ngồi ở chỗ “Cán búa”.
Tia sét màu đen liên tục đánh xuống cạnh hắn. Hắn quay lưng về phía Cửu Thiên, khẽ nói: “Cửu Thiên. Cậu biết không? Khi hẹn cậu đến đánh tại đây, tôi đã do dự rất lâu.”
Cửu Thiên cười nói: “Cuối cùng chẳng phải anh vẫn hẹn tôi ở đây sao? Giờ có nói cũng có tác dụng gì đâu.”
Một tia sét nổ tung, nó tạo ra sức mạnh gió lốc, thổi bay quần áo của hai người.
La Khởi quay người, trên đùi hắn có một thanh trường kiếm màu tím, dài khoảng ba thước, rộng hai tấc, mỗi khi có tia sét đánh xuống nó lại phát ra ánh sáng lóng lánh.
Hôm nay gương mặt vốn trông tái nhợt của La Khởi nhìn khá hơn rất nhiều.
“Cậu nói đúng. Có nói vậy cũng chẳng có tác dụng gì này. Tuy nhiên nếu cậu đã đến, vậy tôi muốn nói trước. Nếu cậu chiến đấu với tôi ở đây, vậy cậu sẽ chẳng có chút cơ hội chiến thắng nào.
Cửu Thiên cười nói: “Có hay không, phải đánh mới biết. La Khởi, anh hẹn tôi đến chắc không phải chỉ muốn nói với tôi mấy lời vô nghĩa như vậy, đúng không?”
La Khởi mỉm cười, từ từ nói: “Tôi muốn nói rằng. Đợi lát nữa khi tỷ thí, tôi sẽ nhường cậu hai chiêu. Hơn nữa chúng ta chiến đấu tại Lôi Đình Nhai. Tôi lại có lợi về mặt địa hình, nên tôi sẽ nhường cậu thêm một chiêu nữa. Tổng cộng tôi sẽ nhường cậu ba chiêu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất