CHƯƠNG 389
Cửu Thiên gật đầu đã hiểu, trước tiên lấy ra mấy viên đan dược đút cho Sở Trực sư huynh, sau đó mới nhảy lên võ đài tròn.
“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, xin chỉ giáo.”
Nhìn thấy Cửu Thiên lên sân, tất cả các học viên lúc này mới bắt đầu hoan hô.
Các học viên biết Cửu Thiên càng hét lớn tiếng.
Tuy nhiên bọn họ đều hét là “Thôi Hoa Đoạt Tình Kiếm, Cửu Thiên! Ta ủng hộ ngươi.”
“Thắng liên tiếp hai trận rồi, thắng nốt trận thứ ba đi.”
Cửu Thiên bình tĩnh đứng ở đó, không để ý tiếng ồn ào bên tai. Tuy hắn không có nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã nói cho tất cả mọi người, hắn cũng muốn một khiêu chiến hai.
Ánh mắt hướng về trước, nhìn về phía Phiêu Miểu viện và Thanh Kiếm viện.
Nhất Nguyên viện thắng liên tiếp hai trận, lúc này cũng không ai dám nói Nhất Nguyên viện solo với hai viện là ngông cuồng nữa.
Bây giờ tới lượt Phiêu Miểu viện và Thanh Kiếm viện lo lắng.
Nếu thua cả ba trận, bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.
Lúc này, Huyền Chân sư tôn và Mộng Vân sư tôn lại lộ ra vẻ hoàn toàn khác.
Huyền Chân sự tôn nở nụ cười, nói: “Huyền Phong, con bằng lòng nhận trận này không?”
Huyền Phong ở bên cạnh nói: “Nhận, đương nhiên nhận, con sớm đã muốn phân cao thấp với Cửu Thiên. Chỉ có điều, con sẽ không liên thủ với người khác.
Huyền Chân gật đầu nói: “Cuộc chiến xếp hạng phân viện vốn là một phương thức thúc đẩy học viên giao lưu võ kỹ. Thứ hạng gì đó đều là thứ yếu, mấu chốt là con có
thể có được cái gì ở trong chiến đấu. Đi đi, làm theo những gì trong lòng con nghĩ. Võ đạo trước giờ đều chỉ có con đường của chính mình.”
Huyền Phong mỉm cười gật đầu, nhảy vọt ra.
Cầm chặt Tam Xích Kiếm trong tay, vẻ mặt nở nụ cười, nhìn sang Cửu Thiên.
“Tam Xích Kiếm, Huyền Phong. Anh ta cuối cùng cũng xuất hiện. Trận này mới là vở chính”
Sự xuất hiện của Huyền Phong đã khiến các học viên của Thanh Kiếm viện hò hét lên.
“Phong! Phong! Phong!”
Phiêu Miễu viện, Lạc Tinh cũng thu quạt xếp lại, đứng dậy nói: “Mộng Vân sư tôn! Nếu con giết tên Cửu Thiên này, liệu có phiền phức gì không?”
Mộng Vân sư tôn bình tĩnh nói: “Đã ký văn thư sinh tử. Tỉ thí đao kiếm không có mắt, không bàn tới sống chết. Ai tìm con gây phiền phức, cho dù tìm tới, lẽ nào con không phải là người của Phiêu Miểu viện ta sao? Lẽ nào ta không phải là sư tôn của Phiêu Miểu viện sao?”
Lạc Tinh cười nói: “Sư tôn nặng lời rồi. Con chỉ muốn hỏi, có thể tất tay đi tỉ thí không. Nếu sư tôn đã nói rõ như vậy, vậy xin sư tôn thưởng thức trận tỉ thí này.”
Nói xong, Lạc Tinh bay lên sân.
Lòng bàn chân nhẹ nhàng đáp xuống bàn tròn, không phát ra âm thanh nào cả.
Hai cao thủ đã tới đủ, chính là đối thủ mà Cửu Thiên sớm đã dự liệu.
Từ từ rút trọng kiếm ra, ánh mắt của Cửu Thiên sâu thẳm giống như bầu trời đêm.
“Trận cuối cùng rồi. Không có gì ngoài ý muốn, sau trận này thì kết thúc rồi.”
Viện trưởng cũng nổi hứng thú, đứng dậy cười nói.
Tỉ thí đằng trước, thật ra ông ta đã xem tới chán rồi, cũng chỉ là Di Thiên Hoán Nhật của Sở Trực khiến mắt ông ta hơi sáng lên.
Bây giờ, tới Cửu Thiên lên sân. Viện trưởng lúc này mới chuẩn quan sát tử tế.
Mục đích lớn nhất khi ông ta tới đây chính là muốn xem tu vi của Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, rốt cuộc sau lần tham ngộ đạo vực trước, thực lực hiện nay của Cửu Thiên như thế nào.
Lúc này, Cửu Thiên chỉ đứng ở đó, cho ông ta một loại cảm giác không tệ, đó là biểu hiện của việc đạt tới đỉnh cao của võ đạo.
Ít nhất Thân Đồ sư tôn không nghĩ như vậy, cười lớn nói: “Viện trưởng, ông đánh giá cao tên nhóc Cửu Thiên này rồi. Ha ha, hai tên nhóc Huyền Phong và Lạc Tinh tôi vẫn biết. Trình độ sêm sêm với Cửu Thiên. Cửu Thiên lấy một địch hai, muốn thắng bọn họ, vẫn phải lấy ra thứ đặc biệt. Giống như Di Thiên Hoán Nhật vừa rồi, không có cái này, tôi thấy khó.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất