CHƯƠNG 428 

Nhất Thanh sư tôn phẫn nộ nói: "Tên đê tiện Tinh Uyên. Đường đường là võ giả Thiên Canh cảnh mà lại dùng thủ đoạn thấp hèn thế này. Cửu Thiên, con nhanh trở về đi. Không, một mình con về không an toàn, để Hàn Liên đi cùng con đi. Coi như có người chiếu ứng. Hàn Liên, lúc ra ngoài, con nhớ mang theo tín vật gia tộc. Đến khi cần thiết thì giúp sư đệ con.” 

Hàn Liên tức không chịu được, từ khi Cửu Thiên bắt đầu nói, hắn ta đã lôi mười tám đời tổ tông của Tinh Uyên sư tôn ra mắng rồi. 

Khi Nhất Thanh sư tôn dặn dò, hắn vẫn còn liến thoắng. 

“Vương bát đản, đồ khốn sinh con trai không có lỗ đít, ti tiện vô sỉ hạ lưu. Thế mà còn có thể làm sư tôn, con nhổ vào mặt tổ tông hắn. Yên tâm đi, sư tôn, con đi cùng Cửu Thiên sư đệ một chuyến. Đương nhiên sẽ cầm theo tín vật gia tộc rồi. Đừng nói chỉ là một Đông Hoa Châu nho nhỏ, dù là cả nước Võ Đỉnh cũng phải nể mặt gia tộc con vài phần, nghĩa là cũng nể mặt con. Cửu Thiên sư đệ, sự tình gấp rút, bây giờ chúng ta xuất phát đi. Tới sớm lúc nào hay lúc đó.” 

Hàn Liên nói xong liền về phòng sửa soạn hành lý. 

Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: "Cứ vậy đi. Các con đi luôn trong đêm, tranh thủ tới sớm. Lát nữa ta và Nhất Thanh sẽ đến gặp viện trưởng. Tinh Uyên nhất định phải trả giá cho hành vi độc ác của mình. Con yên tâm, có sư tôn ở đây, nhất định bọn ta sẽ đòi lại công bằng cho con.” 

Cửu Thiên gật đầu cúi người hành lễ, sau đó cũng vội vàng đi sửa soạn đồ đạc. 

Sở Chính, Sở Trực và đại sư huynh vẫn tức giận. 

Sau đó, đại sư huynh đứng dậy nói: "Ta ra ngoài đi dạo, các đệ không cần đi theo. 

Nhất Thanh sư tôn cũng biết “đi dạo” của đại sư huynh chính là đi gây sự với Âm Dương viện, ông ta chỉ hơi há miệng chứ không ngăn cản. 

Sở Chính sư huynh cũng không nói một lời mà đứng dậy xoay người đi ra ngoài. 

Sở Trực cũng muốn đứng dậy nhưng bị Nhất Thanh sư tôn đè lại. 

“Con đang bị thương, đừng làm loạn” 

Sở Trực nghiến răng nghiến lợi: "Vết thương này thật đến không đúng lúc.” 

Cửu Thiên trở về phòng, cũng chẳng cần phải soạn gì nhiều, chỉ mang theo mấy quyền công pháp tâm đắc do hắn tự viết. 

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Cửu Thiên vừa tới cửa phòng liền nhìn thấy Huyễn Tầm chặn cửa. 

Huyễn Tầm nhíu mày nói: "Sao, tôi vừa tới thì cậu liền đi, tôi không được hoan nghênh tới thế sao?” 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Gia tộc xảy ra chuyện, tôi phải quay về ngay trong đêm, lúc về sẽ mời chị ăn cơm. Khoảng thời gian này, chị có thể ở phòng tôi.” Huyễn Tầm kinh ngạc nói: "Nhà cậu xảy ra chuyện sao? Là ai làm, cần tôi giúp gì không?” 

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. 

Bên ngoài, Hàn Liên sư huynh cũng đã sửa soạn xong, hắn ta hô to: "Cửu Thiên sư đệ, xuất phát thôi.” 

Cửu Thiên gật đầu sải bước rời đi. Tiểu Hắc thấy thế liền vội vàng đuổi theo. Cửu Thiên sờ sờ đầu Tiểu Hắc, chân càng bước nhanh hơn. 

Huyễn Tầm nhìn theo bóng lưng Cửu Thiên, khẽ cắn môi. 

Sau đó, cô ta quay đầu lại, Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn đang bay đi. 

Cũng không thấy bóng dáng của đại sư huynh Vô Song và nhị sư huynh Sở Chính đâu, chỉ còn lại một mình Sở Trực. 

Huyễn Tầm vội vàng chạy tới, giữ chặt Sở Trực: "Bọn họ đi đâu vậy? 

Sở Trực trả lời: "Giúp Cửu Thiên sư đệ trút giận.” 

Huyễn Tầm đứng sững tại chỗ, chợt cô ta hạ quyết tâm, lấy một tờ giấy từ trong cổ tay ra, gấp thành hạc giấy rồi phóng ra ngoài. 

eyJpdiI6IkEwb1RZeWVDeHFxbEEzNnVSUnBXZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiV1wvOHE3VVg5djdVRmcwMUVvV3VmcHpIR1BKeFJsb0xqaGgxOWxUNWhhTXpCRWxpakZ0aDh1cUxmZllQTzRpaCt6RXBySDR1TGUxOTlna0JpczdcL1ZZdDhmR0dORFNSNXhlcDRMMG5HVmhSd0JreGlieHZOZEQ0dzA2RTR4QzJoQmhqQ0orVkJTbUp3eVh0VW04XC9RUFdPUlplSmpaa0ZnT1h6clJZdTJYY2JUU1ZnVDZnckxUbXVLMnBwRlphUndsIiwibWFjIjoiNDk2NGJhMjllNWQ1Y2JmNGQ5NDUyZjA1ZmJhNTg4Nzk3MDk5MmNhN2Y2YzA3YzdiOTVmZjU4MDNkNzRiNDkxMiJ9
eyJpdiI6IlJKTUpncVEwQmZ6MzBrMFV3N1dtdXc9PSIsInZhbHVlIjoiaktnVzZhMVZtS2t0NlwvdU5nVzZpeUxTUFRNbFcyYjlCaHUwN0tIcFlKTCs0V2NnemdZZU4xVUV3WlNTd2hLT1wvVlNjUFI0NjFwSmx3OEc5VEFUek5ta1ZXRWNNOG54Ym5UOUx6MDdka0hqZzFPREczVzVGZWhSZTFabFZZUDlQXC85cU5wNXZ4QzZWZlJKazYwQzYzRlF5TGh3UFlQUHJoWVVZSkEzMEVhNDRqRWRoUlFsWWdWa0FjYXVnbCtKS3lKNW1BdUlla05cL1FVOTF1Mkh0d041cVhtN0tCMTBpU3dzOVQybWtSbFNneGNGVzFNWTc3eVdmY2NZTGpqYk9aZUJ3cGxTUWsrdGtlUFwvOWdvWEtPejBpTUtyZGt2cWFIUitKalg2YnlNaUVTTGFhaEFPVzROMFc2cEkzNW5NcTZBZnB2c0NxbVBpeXNsdjdqWGY1U3VmQzkzYXhpb2NlUjFtSm81REUxb1JvSW9vUVhkS3A5VkRpOE1haXBuTE9UaW1XcUhjVTJVRUhjbmZDZVkxSlFlYndZU0lZRWQ3SUp4SFB1MnFCWHJsRlNjPSIsIm1hYyI6IjgzN2Y0YTlmNzAwMWYwYWY0MTQwYWVhNWNiY2RjYjVmZGMyMzFkZmUyYWQxODg2NDBiMzVlNzkwZjE4NDcyM2EifQ==

Huyễn Tầm vừa nói, trong mắt vừa lộ ra ý cười, đôi mắt cô ta sáng lạn vô cùng.

Ads
';
Advertisement