Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 472 

“Gia chủ, tốt quá, anh tỉnh rồi. Tôi là tỳ nữ mới đến, tên là Cầm Nhi. Tôi theo tiểu thư Cửu Hồng Vũ đến đây từ Lý gia trang” 

Cửu Thiên hiểu ra, hắn biết Cửu Hồng Vũ, con cháu nhà họ Cửu ở chi thứ. Hơn nữa cô ta cũng có thể được coi là em gái của Cửu Đình Chi, cũng coi như em họ của hắn. 

Cầm Nhi bê chậu nước bước đến, nhúng khăn lau mồ hôi cho Cửu Thiên. 

Từ nhỏ đến lớn, Cửu Thiên chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác được người khác hầu hạ. Hắn cúi đầu xuống, có thể nhìn xuyên qua cổ áo Cầm Nhi, thấy hai bên... 

Khụ khụ, không ngờ còn nhỏ mà đã phổng phao như vậy! 

Cửu Thiên ngẩng đầu, lịch sự không dám nhìn. Hắn nhìn gương mặt của Cầm Nhi rồi cười nói: “Tôi ngủ mấy ngày rồi?” 

Cầm Nhi nói: “Hai ngày. Mấy người lão thái gia đều rất lo lắng. Ấy, tôi quên mất, tôi phải đi báo cho mấy người lão thái gia đã.” 

Nói xong, Cầm Nhi thả khăn, lập tức chạy ra ngoài. 

Cửu Thiên chớp mắt, hắn vừa mới được hưởng thụ cảm giác được người khác hầu hạ, sau có chút đã mất rồi. 

Cửu Thiên từ từ đứng dậy, cảm nhận tình trạng cơ thể mình. 

Canh khí loãng, cơ bắp bị thương, xương cốt cũng bị nứt những khe nhỏ, lục phủ ngũ tạng hơi lệch khỏi vị trí, tổng thể mà nói vẫn khá ổn. 

Cửu Thiên mặc quần áo, sau đó mở cửa phòng, bước ra bên ngoài. 

Ở vườn hoa trong tiểu viện. 

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, khu vườn của hắn đã rực rỡ hẳn lên, trông cũng có dáng vẻ của một khu vườn. 

Cửu Thiên đi ghế đá, nhẹ nhàng ngồi xuống. 

Hắn chầm chậm lấy một lọ đan dược ở thắt lưng, sau đó uống mấy viên. Ngay lập tức hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. 

Rồi hắn lại đếm đồ vật dắt trên đai lưng và trong nhẫn, ừ, không thiếu thứ gì. 

Cửu Thiên ngẩng đầu ngấm bầu trời, hít thở không khí sớm mai, lúc này canh khí trong cơ thể hắn cũng dần hồi phục, càng lúc càng mạnh mẽ. 

Cửu Thiên hoảng hốt cảm thấy, đợi sau khi hắn hồi phục vết thương, chắc chắn sẽ đột phá lên một bậc. 

Đúng là đánh một trận sinh tử là cách đột phát dễ dàng nhất, nếu không phải cách này quá nguy hiểm thì hắn còn định thử mấy lần nữa. 

Một lát sau, ngoài viện đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. 

Chẳng cần nghe, hắn cũng biết đó là ông nội mình. 

Quả nhiên, người đầu tiên bước vào là ông nội hẳn, Cửu Hạo Nhiên, đằng sau ông ta là Cửu Phong, Cửu Minh, còn cả Hàn Liên và Tiểu Hắc. 

Mấy người đó bước vào tiểu viện, thấy Cửu Thiên đang ngồi phơi nắng thì đều thở phào nhẹ nhõm. 

Cửu Hạo Nhiên cười nói: “Cửu Thiên, ông biết, chắc chắn cháu không sao đâu. Ngủ tận hai ngày rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Cháu cảm thấy khá ổn. Ông nội, ông có bắt được mấy người Sẹo Máu không?” 

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cửu Hạo Nhiên lập tức thay đổi. 

Cửu Phong thở dài: “Rất xin lỗi, Cửu Thiên. Chúng ta không bắt được hai người kia, họ chạy hết rồi. Hơn nữa trong quá trình đuổi giết, bên ta còn chết mất mấy binh sĩ bảo vệ.” 

Cửu Thiên hiểu ra gật đầu, cũng không hỏi thêm. 

Không bắt được cũng có lý, vì dù sao kể cả một võ giả nguyên canh cảnh bị thương nặng thì hắn ta vẫn là nguyên canh cảnh. 

Cửu Thiên không hỏi thêm, hắn bảo mấy người Cửu Hạo Nhiên ngồi xuống. 

“Nếu họ đã trốn thoát. Vậy chúng ta phải lo chuyện sau này Huyết Sát môn quay lại trả thù, chắc chắn họ sẽ kéo đội quân hùng mạnh đến đây, tới lúc ấy, chúng ta phải làm gì?” 

Cửu Thiên gõ xuống bàn từng nhịp, lo lắng hỏi. 

Cửu Hạo Nhiên ngồi đối diện Cửu Thiên, nghe xong hạ giọng: “Cửu Thiên, chúng ta cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Hai hôm nay chúng ta đều bàn bạc chuyện này, 

eyJpdiI6Inh2NE9rM1g1dXgxV3Q2dzFFRlBIV3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ0QxOXZuMEFtQmxtcDR2V2liYmJkeCtlOElXTkMrUDVVK1wvanFzTys1V00wTyt1RGNCb3ZKUjhXUEtoSDVQWVR5dUpZRW02bjkwMkRaREdjXC9BaVZRVWx5WVhKdVwvRk9iYm53RU9id0phOTlhcjByR0NGeUd5azREd0g1UUZ6K3JWa0pUVUNzaGh1U0NKaUt1VXhNNzBEazVwdEdUU0NxNW1iZ0xhV0pLUWN6aTRvbDNkbHBqUTNhYnMxU2huNVc4R2pQb09XN2tZeUN0Q0xyc1JCQ2swbmFaRkpOblZuVTV2aHM5Z25ra2FBMlo2b3BRMnVNUDhENExxNmFcL0JER2giLCJtYWMiOiI2OWI0YjZjZWUxMTIzYWExNzg4Njc0ODI1YjQ0MGNjNDljYjQ3NzJkYzY5MWE2ZmYwYjliMWFhOTBkYmJjY2UwIn0=
eyJpdiI6IkNFTWo5bWRZa1dnczhBd3FUNllPVXc9PSIsInZhbHVlIjoidzVXRlREU09aQkhaNEZ4RWlDKzZ6TElrTUE5RktyeEV1Zk5DaGxYcWdrbmJBNmFzcXBWSGxhWldrdWpKREpzZEp4QkZrdHlXZjVhb1hwODcxVkU4UDVDXC92cW5wb1RcL2RUbEpEXC9LcXZ1M1J0aEdLcDk0b04yUm5KeGxrOTZqa2Y5R0VmdE9SXC82cVJGMnRrUDUrR09FdERTbEprcGdXMkh2QllGeUFncThLVUNYMU9iQ2N6anJMKzFpdFFRSmJXTWxUR3VWdlljRkFnZlJXQzdVWTdZbERPNXcwQ091Q3BXOVJma01sU2pHZFlyMmVwdWlyd0xvOXVuYndOOVFKRHo3VXhSbnZcL0liRG01bzZ2b29iTkhyZz09IiwibWFjIjoiNmZjMDcwNzk4MTQ1ZjUzODRiOTE0ZTIxMjBlYzVkOWM4YTY3MTI0NWFkZGM5MGM2MjA0YmVmNjM2NjhlYWM4NyJ9

Hàn Liên tùy tiện ngồi xuống, cười nói: “Cách này rất đơn giản, sư đệ Cửu Thiên, đệ có muốn làm quan không?”

Ads
';
Advertisement