CHƯƠNG 523
Eo rất nhỏ, chỉ một cánh tay là có thể ôm được, cũng không biết hôm nay Tiêu Nhi mặc cái gì, dáng người trông rất quyến rũ.
Không nói đến trước lồi sau vểnh, còn thêm một chút xinh đẹp, quyến rũ.
Tóc được búi lên, cài trâm. Trên mặt được đánh một lớp phấn mỏng, cơ thể sau khi được thái phong hà y che đi, đột nhiên trở nên xinh đẹp gấp đôi.
Cũng không biết là do tối qua không nhìn kỹ, hay là hôm nay trông cô ta vô cùng đẹp, Cửu Thiên nhất thời nhìn đến mức ngây người.
Hàn Liên sư huynh ở bên cạnh nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Cửu Thiên sư đệ. Cô ấy là cô gái ở cùng đệ hả? Sao nhìn lại không thấy giống.”
Cửu Thiên nói: “Là cô ấy, không ngờ cô ấy lại là người của nhà họ Ngọc.”
Tiếu Nhi nở một nụ cười nhạt, nhìn tất cả quan khách ở bốn xung quanh, lập tức có rất nhiều quý công tử bị nụ cười xinh đẹp của cô ta hớp hồn. Ánh mắt liếc nhìn Cửu Thiên, lúc cùng với Cửu Thiên bốn mắt nhìn nhau, Cửu Thiên đột nhiên nghe thấy bên tai mình truyền đến một giọng nói. “Cậu Cửu Thiên, quả nhiên anh đã đến.”
Cửu Thiên nở một nụ cười tinh nghịch, Tiêu Nhi chớp mắt với Cửu Thiên.
Động tác này lập tức khiến hơi thở của một vài quý công tử trở nên gấp gáp hơn, dáng vẻ giống như trái tim không thể chịu được nữa.
Hàn Liên dùng cùi chỏ đụng vào tay Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ. Cô gái này không tồi, tán đi.”
Cửu Thiên lườm Hàn Liên sư huynh.
Tiếng múa hát vang lên, tiếng trống, tiếng đàn truyền đến.
Cùng với sự xuất hiện của các khách mời, các nhạc công đã đứng ở bên cạnh đợi từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu biểu diễn.
“Ngọc Châu Mục đến!”
Quản gia cao giọng hét len, Ngọc Châu Mục dẫn theo mấy đệ tử của nhà họ Ngọc chậm rãi đi vào.
Trên người mặc bộ võ giả đơn giản, trắng tinh, không có bất kỳ hoa văn, họa tiết nào, không có gì nổi bật, ở eo đeo một thanh trường kiếm dùng làm đồ trang sức, dài ba tấc, bên trên khắc năm chữ “Thiên Địa Quân Thân Soái”.
Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước chân vững vàng, tóc dài bay phấp phới.
Ngọc Châu Mục đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trông không hề già. Da dẻ vẫn mịn màng như thanh niên, nếu như không phải ánh mắt sâu như biển, cùng với ba vết sẹo ở khóe mắt, người bên cạnh thật sự rất khó đoán được tuổi của ông ta.
Tất cả mọi người đứng dậy, chắp tay hành lễ với Ngọc Châu Mục. Ánh mắt Cửu Thiên nhìn về phía mấy người bên cạnh Ngọc Châu Mục, trong đó có một cô gái Cửu Thiên nhìn có chút quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu. Hơn nữa, tại sao cô ta lại nhìn hắn với ánh mắt mang theo sự thù hận.
Cửu Thiên suy nghĩ trong đầu, hắn đã từng gặp cô gái này?
“Khách khứa và bạn bè không cần câu nệ, mời ngồi!”
Ngọc Châu Mục cười sảng khoái nói.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, đồ ăn bắt đầu được đưa lên.
Không thể không nói, thứ người ta ăn, hoàn toàn khác với đồ ăn ở thành Long Cửu. Cửu Thiên chưa từng nhìn thấy qua một món ăn nào.
Thử một miếng, mắt Cửu Thiên lập tức sáng lên.
Thịt này sao lại ngon như vậy, không giống loại thịt bình thường. Món ăn này tại sao ăn vào lại có thể khiến canh khí vận chuyển nhanh hơn, lẽ nào được làm từ dược liệu?
Cửu Thiên và Hàn Liên sư huynh không quan tâm quá nhiều, hiếm khi được ăn ngon, hai người thả bụng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Lúc này, tốc độ giành thức ăn được luyện ở Nhất Nguyên viện đã phát huy tác dụng.
Dường như trong nháy mắt, cả bàn đồ ăn đã bị hai người quét sạch một nửa.
Những người ngồi cùng bàn với bọn họ, lập tức sững sờ, làm cái gì vậy, bọn họ còn chưa kịp gắp đồ ăn, người ta đã ăn hết rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất