Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 524 

Tiếu Nhi thản nhiên nhìn hắn ta và nói: “Đa tạ khen ngợi.” 

Người đàn ông mặc áo xanh còn muốn nói điều gì, nhưng Tiểu Nhi đã quay đầu lại. 

Mang theo nụ cười hiền lành, Ngọc Châu Mục nói: “Tiếu Nhi, nghe nói cháu đã vượt qua kỳ khảo hạch Tuần Tra Sứ cấp thấp. Ta cảm thấy rất vui mừng. Thế nào, Tàn Tâm có nguyện ý thu nhận cháu làm đồ đệ không?” 

Sắc mặt Tiếu Nhi ửng đỏ nói: “Chú chê cười cháu rồi, Tiếu Nhi không phải dựa vào năng lực của bản thân để thi đậu, còn phải nhờ sự giúp đỡ của người khác. Nhưng sư phụ Tàn Tâm đã nhận ta làm đồ đệ rồi ạ.” 

“Vậy thì tốt. Ừ, ta cũng nghe nói có một chàng trai trẻ tuổi tuấn kiệt tên là Cửu Thiên đã giúp cháu vượt qua kỳ khảo hạch. Hơn nữa còn vượt qua được cửa ải núi đao biển lửa kia, hôm nay người đó có đến đây không?” 

Tiếu Nhi mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cửu Thiên. 

Ngọc Châu Mục cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nhi, nhìn thấy hắn và Hàn Liên đang điên cuồng ăn uống. 

Ngọc Châu Mục khẽ cau mày nói: “Sức ăn của người này cũng không tệ nhỉ!” 

Vừa nói, Ngọc Châu Mục vừa bật cười ha ha. Người đàn ông mặc áo xanh ở bên cạnh cuối cùng cũng có cơ hội nói xen vào: “Trong yến tiệc lại ăn uống như kẻ háu ăn, đúng là không có chút giáo dưỡng nào. Nhất định là một thằng nhóc xuất thân sơn dã, không đáng nhắc tới.” 

Ngọc Châu Mục khẽ liếc người đàn ông mặc áo xanh và nói: “Con nói như vậy ngược lại cũng có lý.” 

Tiếu Nhi nghe thấy thì có chút khó chịu, lớn tiếng nói: “Đoạn Cần, trên đời này phải nhìn vào thực lực chứ không phải nhìn cách ăn uống.” 

Đoạn Cần cười nói: “Thực lực? Chỉ là núi đao biển lửa, thì có thể coi là có thực lực? Thật nực cười.” 

Sắc mặt của Tiếu Nhi nhất thời đỏ bừng vì tức giận. Nhưng Ngọc Châu Mục xem như không thấy, để mặc hai người cãi nhau. 

Đúng vào lúc này, âm thanh của người gác cửa bên ngoài lại truyền đến. 

“Cậu Quan đến!” 

Một câu nói lại khiến nhiều người lập tức trở nên kinh ngạc, ngay cả sắc mặt của Ngọc Châu Mục cũng khẽ thay đổi. 

“Quan Hán? Sao hắn ta lại đến đây? Chẳng phải cậu ta chưa bao giờ tham gia yến tiệc sao?” 

“Cậu Quan thế mà lại xuất quan, có phải việc bế quan đã có hiệu quả rồi không?” 

“Hắn ta đến chỗ này làm gì? Chẳng lẽ đến tìm phiền toái sao?” 

“Nhỏ tiếng một chút, để cho Quan Hán nghe được thì ngươi gặp phiền phức lớn đấy.” 

Mọi người thảo luận một hồi, Cửu Thiên và Hàn Liên cũng thả chậm tốc độ ăn uống. 

Hai người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc huyết y sải bước đi tới. 

Long hành hổ bộ, mạnh mẽ oai phong, đi vào điện cũng không chào hỏi, chỉ nhìn Ngọc Châu Mục cười nói: “Ngọc lão gia tử, Quan mỗ đến đây để chúc thọ. Chỉ là ta đã quên mang lễ vật đến, mong Ngọc lão gia tử đừng so đo tính toán.” 

Thần sắc Ngọc Châu Mục lãnh đạm, nói: “Có thể đến là tốt rồi, Cậu Quan, mời ngồi” 

Quan Hán tùy tiện ngồi xuống một chiếc bàn gần đó. Hắn ta vừa ngồi xuống, những người khác lập tức đứng dậy. 

Nhìn quanh một lượt, Quan Hán cất cao giọng nói: “Nghe nói gần đây có một võ giả tuổi trẻ tài giỏi, hình như tên là Cửu Thiên. Cậu Quan tôi cảm thấy rất hứng thú, ai trong các vị là Cửu Thiên? Đứng lên cho tôi xem một chút.” 

Lúc này, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang Cửu Thiên. 

Quan Hán nhìn theo ánh mắt của mọi người, quan sát từ trên xuống dưới Cửu Thiên mấy lần. 

“Ngươi chính là Cửu Thiên à, dung mạo cũng không tệ.” 

eyJpdiI6IlBoVEpYWDJSQko0MmorOHphejFFT0E9PSIsInZhbHVlIjoiUkhLTG1MYjhMUUVSUmRpbFR4V3lFTkZqdWViOTViVkNUU2hVM3poWTNRYTVyZGM1RGFldEVDSXRLdkdQcW5GdklMV1d5MG5RXC9ocUtDSDlWZVE0MmJKaDJYWFRaXC80YjhRUDBWRkVyOUVTR1wvcWI3QTBRblNFdWppTkhCNmt0TEVpXC9IZ2l5SUg5dFQ2MXgxS3Zicmk5ZjNLVHVLUytDV1czcHE2OTA0M2l3clwvdmtqZE80ZGJlSGJvZWNqcU5uVXQ0djA1cTVqem5VcVhCa1RkZ3FQVm1sa2lCell0ZVVrT25mQXJxZDRZbURld3pyU01Wb3lHQ1dMRXRzeERwa0Vya01WSjlyZGl2cUkweGw1SlhIRzBlcmdYV0VveVZCaml4TWRLV1AzRnBQTGxBOWpIZmF5QXYrR1o0RStMajArYVp5WWlGc3lwQXVnWjhVaWdNSzJPSm96YW00T3B4RlIyTnFXZG9FcjlZMUU9IiwibWFjIjoiYmFiZmY5YzI5Njk5ZTNjYTYwMDExYmU1MjQyODg3ZGY4ZTY2OTM0MWUwOTc2OTVmZDAwMGI0N2ZhY2NlMDRkMSJ9
eyJpdiI6IkduRFRCZ0xvc2pqOE9XN1VGcFAxZXc9PSIsInZhbHVlIjoibVdjdmdGeXNTNlwveTN2TFwvY1ZUaWtGWlwvV3RSNWNFZVA0VHhFdXhUNFFqVlp2TlczXC9qZXQyWDdLZlMxZGRMT2kzbW5COTI2TmVuTUdXcm9HYjRnWHN6Y0ZzcktxbERHZWFJcXVGYzVwUzh6WnJ0UE5lU2srTTVSZ3pWQVFOQm4zckFRdnU2MlRjV2QwaWd2ZWFDQXc0NFwvVHJoZUN4TzBaSExjSFM1V3h0RTlyYVJyWTdPZnN6Z2VqUFwvVGl0Z3VlYnhYV1wvdDFLdENPdzU5aVROXC9SZ1NtUXVKRXBaQkhkRm1UTFhNN3RySW8wPSIsIm1hYyI6ImNiMmMzMmE2NWY2OTA3NmNhNGEzOGU5NmRiODgyMTg1Y2JjMzdkMWE0NjQyODI2OWZhZmM4NGVlMDhiMGExMWYifQ==

Quan Hán nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, ta chỉ đến tính sổ mấy mạng người với ngươi thôi.”

Ads
';
Advertisement