CHƯƠNG 544 

Quan Hán âm thầm cắn răng, có vẻ tình huống đã đến mức hắn ta khó có thể khống chế. Vậy thì bây giờ, hắn phải xoay lại cục diện. 

Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán mới dẫn đến cục diện này, Quan Hán thật sự rất rõ ràng, đối phó với loại thiên tài như Cửu Thiên. Nhất định phải dùng thế sấm sét vạn quân, bóp chết kẻ này. Nếu không, về sau cái hắn ta có được chính là hậu hoạn vô cùng. 

Nếu sư huynh của Cửu Thiên có thể ẩn giấu thực lực, lại có thể ẩn giấu sâu như vậy. 

Như vậy bản thân Cửu Thiên dựa vào đâu mà sẽ không che giấu thực lực chứ! Nghĩ đến điều này, Quan Hán liền cảm thấy da đầu mình có hơi tê dại. 

Vài ngày sau, nếu trong khi tranh tài với Cửu Thiên, thực lực của Cửu Thiên cũng đột nhiên tăng lên, áp đảo hoàn toàn hắn ta, vậy mới thực sự là bi kịch. 

Bỏ đi, cần phải trực tiếp tiêu diệt Cửu Thiên. 

Ngay tối nay, không thể kéo dài thêm nữa. 

Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, đây vẫn luôn là quan niệm sống của Quan Hán. 

Lập tức, toàn bộ Huyết Sát Môn đều bắt đầu hành động. 

Nhưng vào lúc này, Quan Hán chợt thấy ngoài cửa có ánh lửa sáng lên. 

Từng cây đuốc chiếu sáng phủ đệ của hắn ta như ban ngày. 

Trong lòng Quan Hán giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ đối phương ra tay trước? 

Không thể nào, Cửu Thiên còn thế lực lớn như vậy sao? 

Thật sự nghĩ đến đây, lại có một võ giả lao vào, quỳ gối trước mặt Quan Hán: "Môn chủ, người của Phủ Trấn Thủ tới." 

Quan Hán nói: "Phủ Trấn Thủ? Chỉ với Phủ Trấn Thủ mà cũng dám quản trên đầu Huyết Sát Môn chúng ta sao, cho hắn vào." 

Lát sau, một người mặc giáp trụ tướng quân đi đến. 

Nhìn thấy Quan Hán, cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó nói: "Cậu Quan, Trấn Thủ đại nhân truyền lời cho ngài, hy vọng trong hai ngày tới cậu Quan không nên ra ngoài. Ở trong phòng bế quan, chờ đến cuộc chiến sinh tử ba ngày sau." 

Sắc mặt Quan Hán xanh mét, quát lớn: "Quyền hạn của đại nhân các người lớn thật, còn muốn quản đến ta..." 

Câu kế tiếp, hắn ta còn chưa nói ra, liền thấy người tướng quân này hơi khom người. Sau đó từ sau lưng hắn ta có một người khác đi ra. 

Vạt áo bị đêm đen nhuộm thẫm, đen nhánh một màu. 

Khuôn mặt già nua, làn da khô khốc, cùng với hốc mắt trũng sâu, tất cả đều cho thấy người này tuổi tác đã cao. 

Nhưng đôi mắt của ông ta, lại cực kỳ sáng. 

Ngẩng đầu, lão giả nhìn về phái Quan Hán nói: "Cậu Quan, ngươi có thể không nể mặt Phủ Trấn Thủ. Nhưng mặt mũi của lão hủ, ngươi cũng nên nhịn hai phần đi." 

Biểu tình của Quan Hán lập tức thay đổi. 

Có thể nói, toàn bộ Đông Hoa châu, người mà hắn ta sợ nhất, cũng không phải Ngọc Châu Mục, mà là lão giả trước mặt này. 

Người này là Khâu Sơn lão nhân, không ai biết rõ ngọn nguồn của ông ta, chỉ biết, ông ta từ rất lâu trước đây, đã đi theo Ngọc Châu Mục. 

Có thể nói, Ngọc Châu Mục có được thành tựu hôm nay, ít nhất tám phần là công lao của Khâu Sơn lão nhân này. 

Một thân tu vi xuất thần nhập hóa, trong điều tra của Quan Hán, Khâu Sơn lão nhân chỉ ra tay đúng hai lần. 

Lần đầu tiên, là đưa Ngọc Châu Mục từ Bắc Thần quốc về, một đường trảm tướng vượt quan, thần chắn giết thần. 

Lần thứ hai, là khi Ngọc Châu Mục vừa đến Đông Hoa châu, rất nhiều thế lực không phục, nhưng chỉ trong một đêm, không thể hiểu được tất cả đều biến mất không thấy. 

Sau khi mọi chuyện xong xuôi điều tra ra, đó là do người gọi là Khâu Sơn lão nhân này. 

Lão bất tử này, thế mà đến bây giờ còn chưa chết. 

eyJpdiI6IkJGb0JtdG16aTVpcFU3V1hWNnNEZEE9PSIsInZhbHVlIjoiVEEwc1htV0VDUHRhRWQ1WGpXaDBhK0p3VzNjdXJTQis0SFJCaXVoMkNNRmNmNkllSFpwc25sQ2lDZU50MlU5Mm8xS0FmUlJKeGFKVmpTQmJ6Zk1paFN2YWxOM1d2bDdyU3dnTmtkaEw3R1ppaldoVFhZak03ZmFCZlIrVVBlaUIiLCJtYWMiOiJiZmNmNDgxODk4OGY5MzI4NTYxNmZjMTU2YjlkZjExZjcwYjExYzc4NGZhZWI3ZTJiYmU2OWE4N2Y4OGFmMmM2In0=
eyJpdiI6IlBYaUJYSHU3R1F0Mng0R21rS1dRYnc9PSIsInZhbHVlIjoiaEpid2hva01VdURWUTNjeUh3NHNKZXEwN043bFwvTEUxXC9cL0ZLcTRpT0lsb3F3RHE2d2pwRzd0UFVEdWJmeHlRQlZMckVKM1ByT2Z4NnBiTGlCaFR3YnErc3E0TTdFYno3emZyR1phSnpUciszQmIwM2FtS1VmUHpqbHZaZlwvOWg5bkhXbGQ0QlU5Y0h1Y2pNSW9RKzBrUT09IiwibWFjIjoiMzM1OGE2OWU0MTk3MjA5OGMxYTJkNjZlZjdiNDk3OGNhZjQ1YWRiN2VhMzA4OTBkYjU2NTkzOTgyMTg1YmUwOSJ9

Quan Hán không thể không cung kính nói: "Mặt mũi của Khâu Sơn lão nhân ta tất nhiên phải cho. Tất cả liền dựa theo lời của Khâu lão. Khâu Sơn lão nhân gật đầu cười nói: "Vậy là được rồi. Cậu Quan, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Ads
';
Advertisement