CHƯƠNG 545 

Sáng sớm hôm sau, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng. 

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Cửu Thiên đã tốt hơn nhiều, đêm qua chiến đấu, khiến hắn tổn thất nhất là Lân Long giáp. 

Sau một thời gian đánh giá, Lân Long giáp đã không thể sử dụng. Cái này khiến Cửu Thiên đối với cuộc đấu sinh tử vài ngày sau không khỏi có hơi lo lắng. Nhưng cả đêm Cửu Thiên cũng không lãng phí thời gian, nên cũng luyện chế được không ít đan dược. 

Biểu hiện của Hàn Liên sư huynh khiến cho hắn tỉnh táo lại, dùng đan dược trong thời gian ngắn để tăng thực lực lên, Cửu Thiên đã đặc biệt luyện chế mấy lô. 

Trong đó lấy một loại đan dược tên là đại hoang thần ngưu, làm cho Cửu Thiên rất đắc ý. 

Tuy rằng chỉ là đan dược cấp nhất vị nguyên lục phẩm. Nhưng sau khi ăn xong, lại có thể giúp phương diện thân thể của Cửu Thiên trực tiếp thăng lên tương đương với võ giả cấp Nguyên Canh cảnh trung kỳ, chỉ mất một thời gian mất sức mà thôi. 

Loại đan dược này, dược liệu cần sử dụng còn rất quý hiếm, hao tổn không ít nguyên liệu tích trữ của hắn. Lúc này mới miễn cưỡng luyện chế được một lỗ, thành phẩm ba viên. 

Thí nghiệm dược lực một chút, quả nhiên giống như trên phương thức luyện đan miêu tả. Lấy cường độ thân thể của bản thân làm căn bản, mức độ rắn chắc của thân thể, cùng với lực lượng và tốc độ mạnh mẽ tăng lên. 

Nói cách khác, bản thân thân thể càng mạnh, đan dược sẽ càng phát huy dụng càng lớn. Nếu không phải dược lực có hạn, nhiều nhất chỉ có thể tăng cường độ thân thể lên tới Nguyên canh đỉnh phong, vậy thì loại đan được này, chỉ sợ cho dù là võ giả cấp Thiên Canh cảnh đều sẽ muốn cướp đoạt. 

Đẩy cửa phòng ra, đầu tiên đập vào mặt thế mà là mùi hương của thức ăn. 

Bàn bát tiên, ghế dây mây, chén đũa bằng ngọc, mỹ thực đầy bàn. 

Vũ Hoàng Yến mang khăn che mặt đăng bày biện thức ăn lên bàn, nhìn thấy Cửu Thiên đi ra, khóe mắt lập tức cong lên như trăng non. "Cậu Cửu, anh rời giường rồi, tới nếm thử tay nghề của tôi đi." 

Cửu Thiên nghi ngờ nhìn Vũ Hoàng Yến, trong nhất thời không dám bước đến. 

Ngẩn ra một lúc, Cửu Thiên hỏi: "Cô cũng biết nấu ăn à?" 

Vũ Hoàng Yến đắc ý nói: "Chỉ là chút tài nghệ nhỏ mà thôi, không có gì đáng nói. Đến đây, Cậu Cửu nếm thử tay nghề của tôi đi." 

Cửu Thiên chậm rãi bước đến, ngồi xuống ghế mây. 

Nhìn Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. 

Đồ ăn trước mặt thật ra nhìn rất khéo léo, từ màu sắc hương vị mà nói, đây tuyệt đối là trình độ của đầu bếp. 

Ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên nói: "Vì sao cô lại làm đồ ăn cho tôi?" 

Vũ Hoàng Yến nói: "Cậu Cửu, tôi biết lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã xảy ra chút chuyện không vui. Nhưng tôi muốn hàn gắn quan hệ của chúng ta. Nên tự mình xuống bếp nấu cơm nhận lỗi với anh. Nghĩ đến, với tấm lòng của cậu Cửu, chắc hẳn sẽ tha thứ cho tiểu nữ đi. Nếm thử đi, cậu Cửu Thiên." 

Cửu Thiên hạ hạ cười, thầm nghĩ nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. 

Cửu Thiên không động đũa, chỉ nhìn Vũ Hoàng Yến nói: "Cô Vũ Hoàng Yến. Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải người cùng đường với các cô. Lệnh bài trên tay tôi, cũng chỉ là người khác tặng cho, tôi không muốn có chút quan hệ nào với các cô. Cô không cần đi theo tôi, thật ra tôi hy vọng chúng ta có thể duy trì khoảng cách nhất định. 

eyJpdiI6IkZrcnlYZmMwYnRGdTlXZllweGYwZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiK2o2SmNrZ2JIMk5cL3lTcmhKZlBJZEZ4M1wvY0dNVVQrdE1KZzNXcTF3NWExNlZUckpzbXQyZmsxcFJjOEhjR1lWR09RUW11OFB1TUJydFc4eGF5b2hXNWFiZ3dFVW83NFh1MG52U2MrWEZXZGlXRGtMV0w1NkFuekQxNkZPSzdPZ0FzSXZmb1dObnFhRUNjT3VhZ0Y2Qnlwa0hoRGFMRVUwVVVXNk1OVHk5c3R0YXh6SjRDTU8zMkNWZm5VeUpcL2lJandhN2xMcHl5cHVQOGk5RlRmWlFcL2FLQXlmVlN1ZnN3TTNiZUszdmFDaGJQVnMrYWZLTVRmb2dURXU4QzNUTkxIYUg3STkwQ3BvejkrQTJDSzBMcHpwYWJVSmN5ZnpTTUhDSzRRU3FLeHVRN0FkdW9YSEROZm9Nald3MzRBd1BBUTA4NVN4SXZTSFJaalNzWW9FMkJqYUtYQ0ZCc2Z0bnpUTW81R1N1bUFuRDVVYkw4Zk1vNjJ4VHJBSUE4ZmFvTzZadm5WYnB6NTQrOVwvdjNEUndvY256QXIxdldpNVI5SFNaRGJCWHJZaW84SDJrbUNpbTdNZFZoYnpMZVcwQUorNUtaUW5UM2tkNWxGZGJWSUpVQ3VlOXg4RVlobGRMNU1uSm9yRjI5NmZuMHpwY0xWZ01lUGJ5U2dTQmVqc2dHdkFIU0k2S0IyZGJ5MWpweUhDNWZsR0ZjbzV3T2s0WjlCNk1rWnRjazBKcG1xK2xxWUJUTUVTRGNTXC9zQ3RtSStDNWFSZmtOOEFRY29wNmU4dkV4dCt1UT09IiwibWFjIjoiNDIxMTc0MmVkZGY0YjQ1YzJjNGY4Yjk1MDkzMmMwODY4OTlmMjJjNjYyNDkzNDUxMDU1YjJiNWY4ODU4NTEzYyJ9
eyJpdiI6IkRWd2FiajdONnluazUybElOODZrY2c9PSIsInZhbHVlIjoidU5oOUJNSzBwZGRnbGJRdjd2M1dKVGtldjFHbFFcL3JYZVY1WjZjanh0RCtpVG9NazVWc3JncThsNUpiOVNCSWEzNW11WnBMNkVmUldsbldCRFwvN0xUa0E0U0pCMENsTG9sRE1nYmx3eGdCanpkb2FjTVBoNzgxVlo5bUlLQmpvbGYwc0lNcFJLNzJTWEd6bnRSTkRDWGxhZURqVXo5VFlZeGpPTDdDcGVrR2FJMnhuT3lwRThmYnZIcG5KdnN0bFJzZ3lXRHZYQmtydndsakpvZlpVTXVvVWZHZ3NzemN4YzZDOFdGbWp5a0RoYUJlaDhuUWJUU25KZGlkVlwvRVFGdGRYUWRzUnJQTGtBUWZpSFlOU29nTTI0Uk9md1lWSHZwYVRyQlJPS2I0T3dRbWZ3a25LSnlSa2crRnFZcnBFRE0xYnErSzFSeWZxXC9VeXJOSDB6R1VWXC84ZmhcL0FQY1N1a1wvaGZjaFN6cGpnNnNBemQzdXFsZStsNWRwRmtqQWlmQlg5a0pmUldRNURBMldKZmFacUhtMzl1QlJXWWpOc01vR0t3VWZGWm5XYXlJY2FzeDhVMUdGNGFCMU9WUWpTcGxVZ1RNNHd6TVFzdnBoZ3duS2oxY1o3bjVTMnh5eXNTb3V4ZjEzbE9ZN2I1aElxNG9XMko2UzgyTWQyM3BDd1NJK20rNWIrTEVteFprZFlLNzE3WU02UWVDOEZnZ1hkWkFGVnN4b1Y2ZE1GeUpXU2lUNmJZMks4VUZiWGd2bzlydW5ualZ3MHVZNG9HYTU1a2RKWXFRUE9SaWdzNjlXWEhBR1V4a3psUDI5MmJCWHQxZEd3bkZGelhPeEgxTXJZWXAiLCJtYWMiOiI3NWUxODQzMzdiYWQ3YzhlOWVhMzNiNGQ5NzYxOTVlNTkxOTZjMGIzYWM2YjY5MGZmZjA4M2QzYjIzODA4NzM0In0=

Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không biết!"

Ads
';
Advertisement