Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 554 

Tiểu ca nhìn thấy bên trong đống bạc còn có mấy đạo kim quang thì lập tức nở nụ cười hớn hở, nhỏ giọng nói: “Cho vào, cho vào. Hai người chờ một chút, tôi sẽ lén dẫn hai người vào trong 

Cửu Thiên hết nói nổi, vừa rồi hắn còn định tháo mũ xuống để tiết lộ thân phận của mình, nào ngờ vị tiểu ca này lại không có liêm sỉ đến vậy. 

Hàn Liên sư huynh cười nói: “Cảm giác có tiền thật tốt.” 

Còn đang nói, đột nhiên có một người khác xuất hiện sau lưng tiểu ca rồi giật lấy đồng bạc trên tay người nọ. 

“Anh đang làm gì vậy? Ai bảo anh cho họ vào? Đã nói là không còn chỗ, vào cái gì mà vào.” 

Tiểu ca rụt cổ lại, lập tức im lặng không dám nói câu nào. 

Đại hán vừa đến lưng hùm vai gấu, trừng mắt nhìn đám người Cửu Thiên, cất cao giọng nói: “Toàn bộ im miệng, các người muốn vào phải không? Mỗi người mười đồng bạc, tính từ người đầu tiên. Sau này tính tới, mỗi một người thêm một đồng bạc. Người ở dưới kia, anh phải đưa mười một đồng!” 

Hàn Liên sư huynh kinh ngạc nói: “Người này còn xấu xa hơn cả tôi. Nếu cứ thêm vào thế kia thì ai có nhiều tiền như vậy!” 

Đại hán trừng mắt nhìn Hàn Liên, nói: “Anh không cần vào rồi. Cho bao nhiêu tiền cũng đừng hòng vào trong” 

Cửu Thiên thấp giọng nói: “Anh vơ vét như vậy, chẳng lẽ không có người quản sao?” 

Đại hán lạnh lùng cười nói: “Ai quản tôi, ai dám quản tôi. Dựa vào lũ nghèo kiết xác các người mà lại muốn vào trong xem trận chiến này, một đám chó mù mắt, không trả tiền thì cứ chờ ở bên ngoài đi.” 

Ngay lập tức, những người khác cũng bắt đầu mở miệng mắng chửi. 

“Lưu Lão Lục, anh có chút quá đáng rồi đấy.” 

“Lưu Lão Lục, anh đừng ỷ mình là người thân của Lưu thái gia, cẩn thận bị tiền đập chết đấy.” 

Hàn Liên sư huynh đã bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh người. 

Đúng lúc này, đám người đột nhiên tách ra như thủy triều, một hàng xe ngựa chạy đến. 

Con ngựa kéo xe tuyệt đối không phải ngựa bình thường, ít nhất Cửu Thiên không biết ngựa nuôi trong nhà có thể mọc cánh, đôi mắt cũng đỏ bừng, đây tuyệt đối là thú hoang không thể nghi ngờ gì thêm. 

Buồng xe nguy nga lộng lẫy, đại khí hào hùng. Chữ “Ngọc” phía trên càng thêm bắt mắt. 

“Ngọc Châu Mục đến!” 

Nhất thời, tất cả mọi người đều khom người hành lễ. 

Những người không phải võ giả đều cần phải quỳ xuống. 

Lưu Lão Lục cũng lập tức khom người, Ngọc Châu Mục dẫn theo Ngọc Tiếu Nhi và những người khác chậm rãi rời khỏi xe ngựa. 

Cửu Thiên và Hàn Liên chỉ hơi cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng của mình. 

Ngọc Châu Mục vừa nhìn thoáng qua đã thấy được Cửu Thiên, cười nói: “Cửu Thiên, cậu đứng ở ngoài làm gì? Hôm nay cậu là nhân vật chính mà!” 

Sau khi nghe được hai chữ “Cửu Thiên”, đôi mắt của Lưu Lão Lục mở to. 

Cửu Thiên cũng dứt khoát cởi bỏ lớp ngụy trang, để lộ khuôn mặt, cười đáp: “Không còn biện pháp nào, có người cản trở không cho vào, bọn họ nói đã đủ chỗ rồi, tôi đang cùng họ thương lượng. 

Cả người Lưu Lão Lục lập tức run rẩy, Ngọc Châu Mục chỉ hờ hững liếc nhìn hắn ta. Lúc này, Lưu Lão Lục trực tiếp ngã xuống đất ngất xỉu. Lần này hắn ta thật sự vì kiếm tiền mà rước chuyện không may vào người. 

Ngọc Tiếu Nhi cũng tiến lên trước, mỉm cười dịu dàng và nói với Cửu Thiên: “Cậu Cửu, hôm nay, anh nhất định phải thắng đấy” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu đáp: “Cố gắng hết sức mình. 

Đang nói, từ đằng xa lại có một hàng xe ngựa cao lớn lao về phía hắn. 

Cũng không quan tâm phía trước có người đi đường hay không, xe ngựa trực tiếp lao đến cửa. 

eyJpdiI6Ik5JQTlXRzljTURZRlREXC9cL0tseHBkdz09IiwidmFsdWUiOiI3Y2s2bmk5aGN2RjFjNWFmbUhmYnJ6Mjh0T1dBaytVMDA5ZE9wWjlOODYwT3RTZXpwczMrZDJtVkxmbWdZRzl1bkE1OFZKdStqWWE0TEFTdm1VUlJpcTdHQzM3NE1qRUVXaVpmYm5wUlBTSkswbmc4TDkrYkJLaTVcL2N1OEdqY0UiLCJtYWMiOiI2ZWFhYmM4MTY0MDM3ZTAxNWUzNmQ4ZDgxMDE0NWMzNTU0YWQ0MmQ0YTI3MWMyZTA5MzU2NTE0OTUzZDljZWY0In0=
eyJpdiI6InErMklta2duOVpMeTRcLzFzQ29YQWVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRzOFZOZUloSElIMjlXUW1CY0dqbnk1QjRETkdIa1VDTEhNWE9BT2hsbnVLblpWQmtVM25Da21zakpsc0gxeHdIaHI5clRxdTZ5amFIdDZlNzRwMXBUdW4zVGxVd1M5anBzandtdjhvWlZYM3JqVnAzRmVRUHpQQ1U1YmdPaEFnSnloUGF4Rzl2Rk5oQ0JhN3hiUHRPdnFvYk9NWFJNUDlvMU0yNWZwT0VsMzFxRnB5V05FVW5RWlkyZjhJSlNhNGhrRWF3cUNQZFJOUlVkRGsrQm5ZRnoybVVUUWl3XC9YcGMxWGRzWStJSk40PSIsIm1hYyI6IjQ2MzNiMjAxOTNkNjYyYmVkZTdlYzY4NGZkMjAzNjJmZTkxMDg5MTQ4ODQ3OWJjOGMyNGM1ODRmODVlNzk2MDEifQ==

Thản nhiên liếc nhìn Cửu Thiên, Quan Hán hừ một tiếng, vung áo choàng nói: “Cửu Thiên, đã nghĩ xong di ngôn chưa?” Cửu Thiên cười nói: “Chưa nghĩ, anh đã nghĩ rồi à?”

Ads
';
Advertisement