Khoảnh khắc này.
Bầu không khí trong sân rất nặng nề!
Dẫn đầu bởi Hàn Duẫn Hạo, sáu vị cường giả Võ Thần của Vũ Trụ Quốc đều quỳ gối trên mặt đất. Xương đầu gối của họ lộ ra dưới áp lực khủng khiếp, khiến người ta nhìn mà giật mình!
Quá mạnh mẽ!
Lâm Phong lại một lần nữa chứng minh thực lực không gì sánh kịp của mình với vô số người ở khu vực Trung Á!
Trước mặt Lâm Phong tôi, mặc kệ anh là cường giả của Minh Kiếm Môn, là phó bang chủ hay là Võ Thần của Vũ Trụ Quốc, tất cả chỉ là những kẻ tầm thường, không chịu nổi một cú đánh!
Lâm Phong tôi kêu anh quỳ, anh không thể không quỳ!
Giống như câu nói thời cổ đại “Quân muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết!”
“Vừa nãy không phải mấy người rất kiêu ngạo, rất hống hách sao?”
Lâm Phong bước đến trước mặt Hàn Duẫn Hạo trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Lâm… Lâm Phong, chúng tôi sai rồi!”
Trong lòng Hàn Duẫn Hạo tràn ngập sợ hãi.
Gã vốn nghĩ rằng, dù mình không phải đối thủ của Lâm Phong, nhưng sáu người liên thủ thì sao có thể kém xa đến vậy?
Nhưng không ngờ rằng, thất bại chỉ trong chớp mắt!
Đối mặt với Lâm Phong, bọn họ hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào!
“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi biết lỗi rồi!”
Năm cường giả còn lại của Vũ Trụ Quốc cũng run rẩy cầu xin tha thứ. Cơn đau dữ dội khiến gương mặt họ trở nên méo mó, vặn vẹo.
Dù xung quanh có đông người đang nhìn, nhưng vì mạng sống, bọn họ chẳng còn màng đến cái gọi là tôn nghiêm!
“Mỗi người năm vạn linh thạch, lấy ra thì sống, không lấy được thì chết!”
Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Hít~”
Người trong trường nghe vậy đồng loạt hít sâu một hơi.
Ngay cả sáu người Hàn Duẫn Hạo cũng không kìm được, đồng tử co rút lại, da đầu tê dại.
Mỗi người năm vạn, sáu người là ba mươi vạn!
Đây không chỉ là đòi hỏi như rồng cuốn, mà chính là muốn mạng của bọn họ!
“Như vậy… có phải quá nhiều không? Dù rút cạn bọn tôi, cũng không lấy ra nổi chừng đó!”
Một cao thủ Võ Thần Hàn Quốc không nhịn được nói.
“Vậy anh cứ chết đi, thế thì có thể bớt được năm vạn!”
“Không…”
“Bốp!”
Lâm Phong không chút do dự, một chưởng đánh Võ Thần vừa nói thành một làn sương máu.
"Được rồi, bây giờ mấy người chỉ cần trả hai mươi vạn là được!"
Lâm Phong đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hàn Duẫn Hạo.
Hàn Duẫn Hạo sắc mặt tái nhợt, thân hình cao lớn cũng không ngừng run rẩy, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo nói:
"Lâm Phong, không phải tôi không muốn đưa, mà là trên người chúng tôi thật sự không có nhiều linh thạch như vậy. Nếu có, vừa rồi tại buổi đấu giá chúng tôi đã mua tấm địa đồ rồi!"
"Vậy trên người anh còn bao nhiêu?"
"Chỉ còn bảy vạn năm!" Hàn Duẫn Hạo đáp.
Nghe vậy, Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bất ngờ vung tay giết chết bốn Võ Thần còn lại.
Trong phút chốc, hiện trường tràn ngập sương máu, mùi tanh nồng nặc.
Hàn Duẫn Hạo nhìn thấy cảnh này thì hai mắt như muốn rách ra, trái tim như bị xé nát!
Cường giả cấp bậc Võ Thần, bất kể ở quốc gia nào cũng là tinh anh tuyệt đối, không biết phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên để đào tạo.
Thế nhưng giờ đây, trong sáu người đi cùng gã, chỉ còn lại một mình gã sống sót. Gã còn mặt mũi nào quay về để báo cáo?
"Đưa túi trữ vật của anh ra, sau đó cút!"
Lâm Phong lạnh lùng ra lệnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất