Thế nào là cường giả?
Đây mới thực sự là cường giả!
Chỉ với sức một mình, ép các thế lực lớn tại khu vực Trung Á phải cúi đầu.
Nơi Lâm Phong đi qua, vạn vật đều phải tránh đường, ai dám chống lại ý chí của anh, kết cục chỉ có cái chết!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy thực lực của Lâm Phong rất mạnh, nhưng anh vẫn còn quá trẻ và hành xử có phần ngây thơ.
Nếu đã giết năm người, vừa rồi không nên để Hàn Duẫn Hạo rời đi. Đây chẳng khác nào thả hổ về rừng. Với tính cách thù dai của người Vũ Trụ Quốc, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc ở đây!
"Lâm Phong, cảm ơn cậu!"
Lúc này, Tô Văn Tường lau đi máu nơi khóe miệng, vẻ mặt cảm kích bước lên nói.
Lâm Phong liếc nhìn Tô Văn Tường, sau đó xoay người bỏ đi.
Tô Văn Tường vội vàng đuổi theo, khẩn cầu:
"Lâm Phong, Vũ Tình đã bị Thiên Thần mang đi. Cậu có thể đi cứu nó được không?"
"Không thể!"
"Cầu xin cậu, tôi chỉ có một đứa cháu gái này thôi."
"Chỉ có một đứa cháu gái, vậy sao ông không tranh thủ thời gian đi cứu?"
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quay lưng dẫn theo hai người Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm chậm rãi đi về phía khách sạn.
Tô Văn Tường vội vã đi theo sau.
Ở khu vực này, người mà ông quen biết chỉ có Lâm Phong, và cũng chỉ có Lâm Phong mới có thể giúp ông.
Hơn nữa, ông nghi ngờ Thiên Thần và Vũ Tình hiện tại cũng đang ở khách sạn Aden. Đi theo Lâm Phong, chưa biết chừng sẽ còn hy vọng!
---
Trên đường trở về.
Diệp Thiên Tâm nín nhịn rất lâu, cuối cùng không thể kìm chế được mà hỏi:
"Lão đại, tại sao cậu lại thả Hàn Duẫn Hạo đi? Tên này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, sau này chắc chắn sẽ quay lại gây rắc rối!"
"Như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Lâm Phong thản nhiên đáp.
"Ý cậu là gì?"
Diệp Thiên Tâm ngẩn người.
"Lâm Phong rõ ràng là đang thả dài để câu cá lớn. Hàn Duẫn Hạo trở về chắc chắn sẽ dẫn theo nhiều cường giả hơn. Đến lúc đó, chẳng phải linh thạch sẽ càng nhiều sao?"
Trần Sơn cười nhẹ, liếc nhìn Diệp Thiên Tâm, rồi tiếp lời:
"Thiên Tâm à, cơ thể ông thì trông khỏe mạnh như vậy, sao đầu óc lại chẳng thông minh chút nào!"
"Thà ngu như tôi còn hơn cả ngày toàn nghĩ những thứ dơ bẩn như ông..."
Diệp Thiên Tâm lạnh lùng cười nhạo.
Nghe vậy, Trần Sơn ho khan một tiếng, nhưng không nói thêm lời nào!
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Lâm Phong không khỏi sinh nghi.
Ông già vợ của mình, từ sau chuyện với bà mẹ vợ giả kia, hành động và cách cư xử đều trở nên rất kỳ quái.
Chuyện này có vẻ nghiêm trọng thật!
Có lẽ mình phải tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với ông ấy mới được!
---
Cùng lúc đó, sự việc xảy ra ở ngoại ô thành Aden nhanh chóng lan truyền khắp khu vực Trung Á.
Khi nghe đến kẻ đứng sau mọi chuyện lại là Lâm Phong, người của các thế lực lớn đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc!
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Lâm Phong chỉ với sức một mình đã đắc tội với không biết bao nhiêu thế lực lớn trong khu vực Trung Á.
Chuyện này đã không thể dùng từ mạnh mẽ để hình dung nữa, mà chính là nghịch thiên!
Lúc này, trong một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Hàn Duẫn Hạo, người vừa trốn về, đang nằm phục dưới đất, không dám thở mạnh.
Phía trước gã, một lão giả mặc áo đen đang ngồi xếp bằng, mắt khép hờ.
Khí tức của lão giả thâm sâu khó dò, quanh thân ẩn hiện đạo vận lưu chuyển. Trong từng hơi thở ra vào, thậm chí có thể nhìn thấy từng tia sương trắng lượn lờ...
Người này chính là cường giả số một của Vũ Trụ Quốc, được xưng tụng là “Dưới thần linh vô địch, trên thần linh một đổi một”, và cũng là tổng quản của Vũ Trụ Quốc tại khu vực Trung Á - Phác Hải.
"Ý cậu là, Lâm Phong đó dễ dàng đánh bại sáu người các cậu, làm các cậu không có chút sức phản kháng nào?"
Phác Hải từ từ mở mắt, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng đỏ rực như lửa!
"Đúng vậy! Hắn quá mạnh, mạnh đến mức tôi thậm chí không có ý nghĩ chống cự, vì vậy chỉ có đại nhân ngài đích thân ra tay mới được!"
Hàn Duẫn Hạo run rẩy nói.
"Cậu đã quên vị cường giả Hư Cảnh của nước H đã chết như thế nào rồi sao? Ở khu vực này mà dám kiêu ngạo như vậy, đúng là kẻ không biết thì không sợ!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất