Ngọc Ly sững sờ nhìn Ngọc Ý trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô cũng không đáng ghét như vậy nữa: "Đại tỷ, chuyện vừa rồi là ta không đúng, ta không nên nói tỷ như vậy, ta xin lỗi tỷ"
Lần này là xin lỗi thật lòng.
Nha đầu Ngọc Ly này không có tâm cơ gì, luôn có gì nói đó, nghĩ gì nói nấy, thực ra bản tính của nàng ta không xấu, chỉ là thân là cô con gái nhỏ nhất của phủ thừa tướng, bị Triệu thị chiều hư, cộng thêm Ngọc Linh thêm dầu vào lửa bên cạnh nên tự nhiên bị coi như cây thương để sử dụng.
"Nếu ngươi đã xin lỗi ta rồi, vậy chuyện hôm nay coi như bỏ qua, cô không phải thích uống trà sữa sao, sau này đến Thiên Hạ Lâu, ngươi có thể uống trà sữa miễn phí, báo tên của ta là được." Ngọc Ý nhẹ nhàng nói.
Ý
"Thật sao, đại tỷ? Ta đến uống miễn phí thật sao, chẳng lẽ tỷ không sợ ta uống sập tiệm tỷ sao?" Ngọc Ly không dám tin mà nhìn qua. "Ta có công thức pha chế, ta sợ cái gì? Ngươi có thể uống bao nhiêu cũng được, chỉ cần đừng để bản thân ngươi căng bụng chết là được." Ngọc Ý cầm Phượng Vũ Lệnh đi ra ngoài.
Cho đến khi cô biến mất, Ngọc Ly vẫn có chút không dám tin vào tai mình. Ngọc Hiển thấy Ngọc Ý đi ra, lập tức nhìn qua: "Nha đầu, lấy được chưa?"
"Cha, lấy được rồi." Ngọc Ý đưa qua.
Ngọc Hiển nhìn tấm Phượng Vũ Lệnh kia, hai tay run run mà nhận lấy, viền mắt đỏ hoe: "Đây là thứ mà mẹ con để lại cho con, con nhất định phải giữ cho tốt, sau này không được đưa cho bất kỳ ai, càng không được làm mất."
"Con biết rồi, cha." Ngọc Ý cảm động nói.
Phụ thân và mẫu thân là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn lên hai người thích nhau và kết hôn sinh con, tình cảm rất tốt, hai người rất hạnh phúc, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Nhưng sau đó mẫu thân của Ngọc Ý lâm trọng bệnh, phụ thân mời về biết bao nhiêu đại phu, ngay cả ngự y cũng không làm gì được, cuối cùng mẫu thân bệnh nặng mà chết, điều này cũng là nỗi đau trong lòng thừa tướng.
Nếu không phải năm đó Triệu thị dỗ dành khiến Ngọc Ý vô cùng thích, đối với cô vô cùng tốt, Ngọc Hiển sẽ không khiêng bà ta về làm phu
nhân.
Vì vậy, cho dù Ngọc Ý không được điểm gì, là bao rơm phế vật nhưng Ngọc Hiển vẫn rất cưng chiều.
Thấy cha như vậy, Ngọc Ý không khỏi đau lòng: "Phụ thân, mẫu thân đã qua đời nhiều năm, cha phải nghĩ thoáng một chút, mình cố gắng ăn uống, có chuyện gì cũng không được để trong lòng, bảo trọng thân thể, con còn đợi cha làm ông ngoại đấy."
"Cha biết con quan tâm cha, yên tâm đi, đây không phải là vì nhìn thấy vật của mẹ con sao, ta không nhịn được mà nhớ đến bà ấy. Đúng rồi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, đến tiền sảnh dùng bữa đi." Ngọc Hiển nói.
"Được."
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên cùng Ngọc Hiển đi ăn cơm, Ngọc Đình Thâm cũng đến rồi, Ngọc Hương và Ngọc Ly cũng đến tiền sảnh, Ngọc Tiểu Lục và Ngọc Ngũ công tử lần lượt ngồi xuống.
Những người khác không đến, đương nhiên có đến Ngọc Ý cũng không ưa.
"Nha đầu, ăn nhiều một chút, những thứ này đều là món mà con thích ăn nhất." Ngọc Hiển nói, gắp một cái chân vịt cho Ngọc Ý.
"Cám ơn cha, mọi người cũng ăn đi." Ngọc Ý gắp thức ăn lên, không chút khách khí mà bắt đầu ăn.
"Cha, con cũng muốn ăn chân vịt." Ngọc Tiểu Lục tức giận nói.
Nếu không phải đại ca ngăn lại, hắn nhất định tìm Ngọc Ý tính sổ, nào ngờ thế tử ở đây, vừa rồi trên đường tới, Ngọc Đình Thâm dẫn Ngọc Tiểu Lục đi thăm Ngọc Vũ Nhân, cho nên Ngọc Tiểu Lục vốn định đi gây rắc rối cho Ngọc Ý, lập tức không còn cách nào.
Tuy rằng hắn không dám tìm Ngọc Ý báo thù, nhưng hắn cũng không ưa Ngọc Ý.
"Con không mọc tay sao, tự gắp đi." Ngọc Hiển lạnh mặt, nói.
"Cha, con là con ruột của cha sao, cha chỉ yêu thương đại tỷ." Ngọc Tiểu Lục phàn nàn.
"Ý Nhi là đích nữ của ta, ta đương nhiên yêu thương con bé, sao vậy, con có ý kiến?" Ngọc Hiển hỏi ngược lại.
"Con không dám." Ngọc Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngọc Ý bị cha nhà mình chọc cho cười rồi, gặp được một người cha yêu thương bao che cưng chiều cô như vậy, cảm thấy thật không tồi. "Ngọc Hương, muội hiện tại đang bận gì vậy?" Ngọc Ý đột nhiên hỏi.
Tay cầm đũa của Ngọc Hương cứng đờ, vội vàng cung kính đáp: "Bẩm đại tỷ, gần đây muội có làm chút việc nữ công may vá, không có việc gì cá."
"Vậy thì tốt, mấy ngày nữa ta định mở mấy quán trà sữa, đến lúc đó giao cho muội một quán, muội đến làm cửa hàng trưởng. Mấy ngày này,
muội suy nghĩ về phong cách sửa sang, cách thức kinh doanh gì đó một chút.
Đừng suốt ngày thêu thùa luyện chữ, những thứ đó không thể ăn được, nữ tử vẫn phải tự độc lập về kinh tế, như vậy sau này tìm chồng cũng không cần hoàn toàn dựa dẫm vào nhà chồng, muội tự có tiền rồi, cho dù gả cho người nào cũng là mình quyết định." Ngọc Ý nói.
Ngọc Hương kinh ngạc nhìn về phía cô, không ngờ những lời này lại được nói ra từ miệng đại tỷ, càng không ngờ rằng đây là lời cô nói với mình.
"Đại tỷ, muội, ngộ nhỡ muội làm không tốt, há chẳng phải làm chậm việc kinh doanh của tỷ sao, dù sao muội cũng chưa từng làm qua?" Ngọc Hương lo lắng hỏi.
"Không sao, mất tiền thì mất tiền, số tiền này ta cũng không thiếu, coi như cho muội luyện tay, nữ tử nhà họ Ngọc chúng ta không được giống những thiên kim tiểu thư kia, chỉ biết cầm kỳ thi họa, may vá nữ công. Những thứ đó đều là vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Vẫn phải học cách kiếm tiền, đợi muội có tiền, tự nhiên cũng sẽ có địa vị, đến lúc đó người khác cũng sẽ đều tôn trọng muội, nhân lúc các muội còn chưa lập gia thất, mau chóng rèn luyện bồi dưỡng một chút, nói không chừng Ngọc gia chúng ta có thể bồi dưỡng ra mấy trọc phú giàu nhất nước." Ngọc Ý nói đùa.
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý.
Tay cầm đũa của Ngọc Hương đang run run, nàng ta không phải không biết những điều này.
Nhiều năm qua, Triệu thị vẫn luôn cắt xén tiền tiêu hàng tháng của nàng ta và mẫu thân, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ con nàng ta, đặc biệt là trước đó không lâu mẹ bị bệnh, ngay cả tiền mời đại phu bọn họ cũng không có, chỉ có thể tự xử lý, vì vậy mẫu thân vẫn còn gốc bệnh.
Mặc kệ đại tỷ tại sao lại đột nhiên đề bạt mình, cũng mặc kệ đại tỷ có mục đích gì, nếu cơ hội đã ở ngay trước mặt, Ngọc Hương nhất định phải nắm lấy.
"Được, muội sẽ cố gắng làm tốt hết sức, nhất định sẽ không làm đại tỷ thất vọng." Ngọc Hương nghiêm túc nói.
"Ta đương nhiên tin muội, cha, mấy ngày nay cha nói cho tam muội nghe về đạo lý buôn bán, để muội ấy làm quen một chút." Ngọc Ý nói. "Được, nghe theo con, vừa hay mấy ngày nay ta không có việc trong triều." Ngọc Hiển đồng ý, càng thêm tán thưởng nhìn về phía Ngọc Ý.
Đột nhiên cảm thấy sau khi người con gái này gả cho thế tử, kéo theo chỉ số thông minh cũng được hack lên rồi, còn biết mở quán trà sữa buôn bán, có bản lĩnh đấy.
Mặc dù không biết nha đầu này tương lai lỗ vốn hay kiếm được tiền, nhưng có thể nói ra những lời như vậy đã đủ để chứng tỏ sự trưởng thành và tầm nhìn của cô, Ngọc Hiển vô cùng vui mừng, dù sao phủ thế tử cũng có tiền, cũng không thiếu thứ này.
"Đại tỷ, ta cũng muốn đi làm cửa hàng trưởng, tỷ có thể cho ta một cửa hàng không?" Ngọc Ly không nhịn được mà hỏi.
"Cảm ơn đại tỷ, ta bảo đảm sẽ bảo vệ tốt cho cửa tiệm." Ngọc Ly vô cùng vui vẻ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất