Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Được, bảo vệ hay cửa hàng trưởng đều sẽ không để các muội làm vô ích, mỗi tháng mỗi người các muội sẽ được năm lượng bạc tiền lương, nếu cửa tiệm kinh doanh tốt, cuối năm còn có hoa hồng." Ngọc Ý nói. 

"Năm lượng bạc mỗi tháng?" Ngọc Ly trợn to mắt. 

Nàng ta hiện tại tiền tiêu mỗi tháng chỉ có hai lượng bạc, bây giờ đi đánh nhau cũng có thể kiếm được năm lượng bạc, bằng tiền tiêu hai tháng rưỡi, quá tốt rồi. 

Ngọc Hương cũng vô cùng kinh ngạc, tiền tiêu mỗi tháng của nàng ta và mẫu thân tổng cộng chỉ có hai lượng bạc, lúc này, Ngọc Hương vô cùng cảm kích, nàng ta biết đại tỷ đây là đang giúp đỡ nàng ta và mẫu thân, lúc này trong lòng Ngọc Hương lập lời thề, nhất định sẽ khiến cửa tiệm kinh doanh tốt, báo đáp đại tỷ. 

Ngọc Tiểu Lục ở đối diện đầy vẻ khinh thường: "Năm lượng bạc đã mua được hai người bọn tỷ, thật là không có tiền đồ." 

"Tiểu tử thúi, đệ có tiền đồ, đệ có năm lượng bạc sao?" Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn. 

Ngọc Tiểu Lục tối sầm sắc mặt, nhưng không trả lời lại, hắn đương nhiên không có. 

Ngọc Ngũ công tử bên cạnh luôn nhìn xem, không nói gì, cũng không hỏi gì, cúi đầu yên lặng ăn cơm. 

Vu Kì Thiên lại một mực giúp Ngọc Ý gắp đồ ăn, không nói lời nào, thấy Ngọc Ý nói đôi ba câu đã thu phục được lòng người, Vu Kì Thiên không khỏi bội phục. 

Nha đầu này khá giỏi trong việc đánh vào mặt tư tưởng. 

Một bữa cơm, Ngọc Ý ăn rất vui vẻ, trước khi đi còn đặc biệt gọi Ngọc Hiển qua một bên, quan tâm một hồi rồi mới rời đi. 

Nhìn thấy xe ngựa của phủ thế tử rời đi, Ngọc Hiển lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. 

Con gái người ta về nhà thì đều là chuyện vui, con gái mình về nhà quả thực chính là như đi trên lớp băng mỏng, run như cầy sấy, đặc biệt là mấy đứa con không có mắt nhìn kia, thật khiến ông ta mất mặt. 

"Cha, xem ra muội muội ở phủ thế tử sống rất tốt, vừa rồi ăn cơm, thế tử luôn gắp thức ăn cho muội ấy, có thể thấy thế tử thật sự quan tâm đến muội ấy." Ngọc Đình Thâm cảm thán, nói. 

Thân phận như vậy của Vu Kì Thiên, trừ phi là tự nguyện, nếu không không ai có thể sai khiến được hắn, cũng không cần thiết phải diễn kịch ở phủ thừa tướng, dù sao trong mắt hắn phủ thừa tướng cũng không là gì cả, nếu hắn không nguyện ý, sợ rằng không ai có thể cưỡng cầu. 

"Ta cũng nhìn ra được, Vu Kì Thiên lạnh lùng hà khắc như vậy, vậy mà lại rơi vào tay của nha đầu Ý Nhi này, con gái ta quả nhiên là có bản lĩnh." Ngọc Hiển đắc ý nói. 

"Cha, không có việc gì nữa, con về quân đội đây." Ngọc Đình Thâm đang định rời đi. 

"Chờ một chút, muội muội con đưa cho ta mấy bảo bối." Ngọc Hiển vội vàng đưa qua, đây là những thứ vừa rồi Ngọc Ý nhét cho ông ta trước 

khi rời đi. 

Nhìn những chai lọ kia, Ngọc Đình Thâm nhíu mày: "Cha, đây là cái gì?" 

"Đây chính là bảo bối, cái này để kéo dài tuổi thọ, cái này là điều hòa dạ dày, cái này là bổ khí dưỡng huyết, có tác dụng giúp ngủ ngon... Ngọc 

Hiển Tiên khoe. 

Những thứ này đều là thuốc bổ, hơn nữa hiệu quả rất tốt, con gái ông ta có thể chữa trị cho hoàng đế, chứng tỏ y thuật cao siêu, Ngọc Hiển đương nhiên rất quý trọng. 

"Xem cha vui chưa kìa, không phải chỉ một chút thuốc sao, hiệu thuốc không phải đều có?" 

"Con nói cái gì vậy chứ, đây chính là thứ mà nha đầu Ý Nhi lớn đến như vậy rồi mới lần đầu tiên tặng cho ta, hơn nữa những thứ này đều là do con bé tự làm ra, hiệu quả tốt hơn nhiều so với hiệu thuốc, con hiểu cái gì." Ngọc Hiển phẫn nộ. 

"Vậy cha, cha là đang khoe khoang với con sao?" 

"Đương nhiên, có điều muội muội con cũng cho con một lọ, chính là cái này, nói là thuốc cầm máu, hiệu quả tốt hơn thuốc kim sang nhiều, có thể cầm máu ngay lập tức, cầm lấy đi." Ngọc Hiển đưa qua một chiếc lọ sứ màu trắng. 

Ngọc Đình Thâm nhận lấy: "Được, vậy cha trở về thay con cảm ơn muội muội, con đi trước đây. 

Con trai cả rời đi, Ngọc Hiển lập tức ôm mấy chai lọ đi đến thư phòng, coi nó như bảo bối. 

Bên này, trên xe ngựa. 

Ngọc Ý tìm một vị trí thoải mái dựa vào, nghịch Phượng Vũ Lệnh trong tay: "Thế tử, chàng nói xem lệnh bài này là vàng ròng sao, nếu bán đi có phải rất đáng tiền không?" 

"Nàng rất thiếu tiền sao?" Vu Kì Thiên nhướn mày nhìn qua. 

"Ai chê tiền nhiều chứ, ta đây không phải là thấy trọng lượng nó khá nặng sao?" 

Sau đó Vu Kì Thiên lấy ra một xấp ngân phiếu mang theo bên mình đưa qua: "Là ta sơ suất, đây vốn cũng là chuẩn bị cho nàng lại mặt, bây 

giờ đưa cho nàng, sau này mỗi tháng cho nàng mười vạn lượng, coi như tiền tiêu vặt của nàng." 

"Thế tử, chàng thật tốt, có điều không cần đâu, ta nói rồi, ta phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, sao có thể cần tiền của chàng." 

"Nàng là phu nhân của ta, đương nhiên là phải tiêu tiền của ta, nàng kiếm được thì giữ lại cho mình, nên tiêu thì tiêu, không cần tiết kiệm cho ta, phủ thế tử không thiếu tiền." Vu Kì Thiên nhét ngân phiếu vào trong tay Ngọc Ý. 

"Ôi, nếu thế tử chàng có tiền như vậy, vậy ta cũng không khách khí nữa." Ngọc Ý cười tít mắt, bỏ ngân phiếu vào trong túi mình. 

"Không cần khách khí với ta." 

"Vậy chàng không sợ ta tiêu pha khiến chàng thành kẻ nghèo sao?" Ngọc Ý nói đùa. 

"Không sợ, nàng cứ hăng hái mà tiêu đi." 

"Haha, thế tử, chàng như vậy thật đáng yêu, ta thật sự quá thích rồi." Ngọc Ý vô cùng vui vẻ, đột nhiên thấy rằng có thể tử giàu có làm tướng công, cảm giác rất không tồi. 

Vu Kì Thiên bị cô nói như vậy, có chút xấu hổ, vàng tại cũng hơi đỏ lên. 

"Khoai lang nướng, khoai lang nướng đây!" Phía ngoài truyền đến tiếng rao bán khoai lang. 

Ngọc Ý đột nhiên thích thú: "Dừng xe, thế tử, chàng cho ta nhiều tiền như vậy, ta phải bày tỏ một chút, hay là ta nướng khoai lang cho chàng 

ǎn." 

"Được." 

Hai người xuống xe ngựa, liền nhìn thấy bên đường có một ông lão đang đẩy một chiếc xe bán khoai lang nướng. 

Thời cổ đại không có thùng nướng mà là loại lò than bùn hình tròn như cái thùng lớn. 

"Công tử, cô nương, khoai lang nướng này của ta rất mềm ngọt thơm ngon, có muốn ăn một củ không?" Ông lão nhiệt tình hỏi. 

"Lão bá, chỗ ông đây có khoai lang sống không?" Ngọc Ý hỏi. 

"Có, bên này còn có rất nhiều, mỗi ngày ta đều mang thêm một ít, nói không chừng có người thích ăn sẽ bán được nhiều hơn." Ông lão trả lời. "Được, vậy lão bá, số khoai lang sống này của ông ta lấy hết, chín rồi cũng lấy, ông qua một bên nghỉ ngơi đi, tiền trả cho ông, ta đích thân nướng cho công tử nhà ta ăn, như vậy mới có thành ý." Ngọc Ý nói. 

Ông lão nghe thấy vậy liền vui mừng khôn xiết: "Cô nương, cô thật có lòng, thời đại này người có lòng như cô không nhiều đâu, công tử, cậu thật có phúc khí, vậy cô nương, ta thêm lửa cho cô, ở bên cạnh giúp cô canh chừng lửa" 

"Được, đa tạ lão bá." 

"Công tử, chàng chọn khoai lang đi." Ngọc Ý nói. 

Vu Kì Thiên cũng không khách khí với cô, chọn mấy củ nhỏ: "Mấy củ này đi." 

"Công tử, chàng xác định có thể ăn hết mấy củ này, chúng ta vừa mới ăn tối xong đấy?" Ngọc Ý tò mò hỏi. 

"Hiếm khi nàng nướng một lần, ta chọn thêm vài củ, hôm nay ăn không hết thì mai ăn." Vu Kì Thiên đáp. 

Ngọc Ý nghe thấy vậy, vô cùng vui vẻ: "Thế tử, nếu chàng muốn ăn thì cứ nói với ta, ta bây giờ sẽ nướng cho chàng, khoai lang này chính là nướng liền mới ngon. 

eyJpdiI6ImhpSXJhYlo3R213ZlhlZVRjYmx0ZVE9PSIsInZhbHVlIjoiWW4wQlwvU3RjQlpsWW9rWWpyZkxYWFJFOVRPd2VENnUycFdHUEU5MTgxTmg2RUpEdjE3Q2N5MjVaRm5lZWRtZUIxZ2lEMmJKNnlEUnFvelNlQzRYVmp6MXNpTklqcHY4U2tnZk16VFZzelVDVk9ENlJJK1hjUFJBVUdPamQ5UGZJIiwibWFjIjoiOTBjN2YyNzlkMzM4MzZkOGFjYjg3MzQ2ZmM0MDJkZDIxNzkzYTUwM2M0MGJmODMxZGE5ZmRhOGI3MzU0Zjk0ZiJ9
eyJpdiI6IjRIMW9KTjdza0NYcHphXC9WRWVtd3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhhVDZcL096QlhqVVlMcGZvK0xuM0plMEJKV0dYeDNoUkVBUFdiYklMbmk5YytYZ3JIQmp5VlR3Ylh6ZitzVnlENzZBVkl2SjQ5dlh4ejBqdVFqYnkzbUhyVW95Ulh6d08zcEh1NmpVcEJ4ZSs4ZTBWaThDQWVUSmdsbUhaR05oOXlBYmpBTEJPYmVQcUNrNmV6b045ajZLWHJVWjRCOURwR0lsVU9cLzZ0WGJhZnp1MjkwRTdQbkVUSFUwdFNVK2ZMekJ4bUEyNTk3VkE4c0EzVStBTXBDeW9TdnNKQmdFUEUxbzcxbzkrV1o0OVwvWmp5MCttVlYzaWVmU2dEM2tnZkVMajRZaGoreFB0R1RlSzhxandxM04zVE1VZXNRMSs3WmJNTStcL1B5VXRwSmlvU3FoTDdRUVpoWDFlUWZZWStBWU01RU9hNGsrRlFTWlNaVkJQXC8zb3ZsVTlpWTJWQk9nTVl3XC9CdUxaaG9zV1dxMzQzK1JBNlM1VjM1TWRIQWFoN2VWXC9yUHl1REFPQnhobEh4Ukg3cU44TittSlRvWDNWQVhpeGJtK0FsbjFMTFRqK0U5VXQ0QjJzTmUrTGxXTkx3WHlIMUJhN1NRMFRkMFhyWlYzalZEc2xUT1RMWDdyQWRZdytud0hGYkhvY3Bic2VXOHpVN1wvWngrRnJTQkJZVTlBSlRNUkE0V3Niakdza0pqUG1ZS290V0pITkV6UGVvYjdCRURuemRFVXFuSHhGa2hNZVlmaXNKeUxcL2Z0d2k5dmJkbGRsVGQrMG5NbDFkUGlHZDAwUnBTRXNKdkM2VnowenMzY2IyVXp0RVZPbU1CVFVuekpqRWRKR25TeTJqWWxiejI4eDh1SFZUTFwvXC9oMWQyZ2JtZmZKREJoZWdVdzNPR25Ld3d1VlUxZ009IiwibWFjIjoiYmU4YzQ3Y2UwMjhkNzNhNDI1NTk1Y2U0ZDg4YzU3NTI3MDFlZDU4YTJhNDljNzZiODIzM2RlZjJiNTMzYTMxMiJ9

Ngọc Ý vô cùng nghiêm túc nhìn ngọn lửa, động tác thuần thục, thỉnh thoảng phồng má thổi vào ngọn lửa, dáng vẻ rất buồn cười.

Ads
';
Advertisement