Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý bận bịu, trái tim lạnh giá đó vụt qua một tia ấm áp.
Tuy nương khoai lang ở trên phố như này có hơi khôi hài, hắn cũng chưa từng làm chuyện như này, có điều nhìn thấy dáng vẻ Ngọc Ý nghiêm túc, thích như vậy, Vu Kì Thiên cũng để mặc cô.
Đây không phải lần đầu tiên có người nướng loang khai cho hắn.
Tuy Vu Kì Thiên không phải quá thích ăn khoai lang, cứ cảm thấy nhũn nhũn, không có mùi vị gì, nhưng khoai do Ngọc Ý nướng, Vu Kì Thiên lại có một chút mong chờ.
Ở bên cạnh, Liêu Tinh và Hình Lâm còn cả phu xe, ngay tới Long Ảnh Vệ ở trong tối cũng đi ra, tất cả đều vây quanh một nồi khoai lang lớn bắt đầu ăn.
Ngọc Ý cũng mua cả chỗ khoai lang lão bá nướng sẵn, đương nhiên phải có người ăn nên hời cho bọn họ rồi.
"Phu nhân thật nhiều chủ ý, vậy mà nghĩ ra nướng khoai lang cho thế tử, thế tử của chúng ta có của hiếm lạ gì chưa từng thử, chiêu này có thể được sao?" Hình Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi ngốc à, đó là bởi vì cái gì hiếm lạ cũng từng ăn nên mới cần ăn ít thức ăn thô, như vậy mới độc đáo." Liêu Tinh lườm hắn.
"Đúng thế, vẫn là phu nhân có lòng, các ngươi nhìn những thiên kim tiểu thư đó ai dám nương khoai lang cho thế tử của chúng ta chứ." Long Nhị bĩu môi.
"Bọn họ e là còn chưa lại gần thế tử thì bị thế tử ném ra ngoài rồi."
"Chuyện này vẫn phải cảm tạ phu nhân, nếu không lấy đâu ra khoai lang ngon như này, thật ngọt, cho ta một củ."
"Các ngươi không cảm thấy thế tử ở bên phu nhân, chỉ số thông minh đều bị kéo tụt sao, hai người vậy mà ở trên phố nướng khoai lang, mất giá cỡ nào chứ?" Long Tứ bĩu môi.
Hắn vừa nói xong, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, Long Nhị giật lấy khoai lang trong tay hắn: "Ngươi chê mất giá thì ngươi đừng ăn, đây gọi là tình thú, ngươi hiểu cái quái gì."
"Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi còn nóng với ta, ta nghe nói phu nhân cho ngươi năm vạn lượng, đừng nói ngươi cứ như vậy bị phu nhân mua chuộc rồi." Long Tứ bất mãn nói.
"Hừ, ta là loại người dễ cúi mình đó sao, bản lĩnh của phu nhân nhiều lắm đó, cái các ngươi nhìn thấy chỉ là một tí ti, quyết định chính xác nhất đời này của ta chính là đi theo phu nhân.
"Nhìn xem ngươi nói kìa." Long Tứ nói xong thì lấy hai củ khoai lang rồi biến mất.
Những người khác lại vô cùng ngưỡng mộ, tuy mọi người không đi theo Ngọc Ý, nhưng cũng nhìn ra Ngọc Ý không kênh kiệu, đối xử rất tốt và rất bảo vệ người bên cạnh, ân oán phân minh, vậy nên bọn họ mới công nhận vị phu nhân như Ngọc Ý.
Ở bên này, khoai lang trong lò không lâu sau thì tỏa ra mùi thơm, Ngọc Ý ngửi thì cảm thấy tâm trạng vui vẻ. "Công tử, thêm một lát nữa là được, lát nữa người phải thử tay nghề của ta." Ngọc Ý cười hì hì, đưa tay lau mặt.
Kết quả gò má của cô dính ít muội than, giống như mèo vằn, ở trong mắt Vu Kì Thiên lại vô cùng đáng yêu.
"Được, ta đợi." Vu Kì Thiên móc ra khăn tay, giúp cô lau gò má.
"Công tử, mặt của ta bị làm sao?"
Ý
Dù sao ở trên phố, Ngọc Ý sợ dọa tới lão bá, vậy nên gọi Vu Kì Thiên là công tử. Nếu để lão ba biết, vị trước mắt chính là Vu thế tử – tồn tại giống như Diêm La, lãnh khốc khát máu, tàn độc quả quyết trong mắt người đời thì đừng nói bán khoai lang, không phải sẽ dọa sẽ lão bá ngay cả xe khoai lang cũng không cần, chỉ lo chạy thoát mạng hay sao.
"Có ít tro." Động tác của Vu Kì Thiên nhẹ nhàng, lau vô cùng cẩn thận, giống như đang nâng niu một món dị bảo trân quý.
Ngọc Ý cũng không làm màu, để mặc hắn lau: "Đa tạ công tử."
"Cô nương, công tử nhà cô đối xử với cô thật tốt, lão đầu ta thật sự ngưỡng mộ người trẻ tuổi như các người, thích nhau như vậy thì phải cố gắng trân trọng đối phương, đừng bỏ lỡ lương duyên." Lão bá ngưỡng mộ nói.
Gò má Ngọc Ý ửng đỏ, liếc nhìn Vu Kì Thiên: "Lão bá, người nói quá đúng, ta nhất định sẽ cố gắng trân trọng công tử nhà ta, nếu ai dám đào góc tường của ta, ta một quyền đấm chết kẻ đó."
Sự thô bạo đơn giản lại khiến Vu Kì Thiên nghe vô cùng xuôi tai, tâm trạng rất vui.
Hắn thích nhất sự trực tiếp của Ngọc Ý, thích hoặc ghét đều nói ra, chứ không phải giấu ở trong lòng, như vậy người khác mới có thể hiểu tâm ý của cô.
"Ha ha, cô nương này quá vui tính rồi, công tử tuấn tú như vậy quả thật phải trông kỹ." Lão bá tán thành.
"Tất nhiên." Ngọc Ý vô cùng đắc ý.
Lão ba ngửi mùi thơm của khoai lang, mở miệng nói: "Khoai lang chắc được rồi, ta lấy ra xem thử độ lửa."
"Được."
Lão bá thuần thục lấy khoai lang đã nướng xong ra, nóng hổi thơm phức mềm nhũn, nhìn trông cảm thấy rất ngon.
Ngọc Ý cẩn thận cầm lấy cái túi ở bên cạnh, sau đó lót trên tay, ấn ấn những củ khoai lang mềm mèm đó: "Chín hết rồi, tay nghề của lão bá thật tốt."
"Là nha đầu cô nướng giỏi, lão đầu ta chỉ trông lửa, đều là công lao của cô." Lão bá rất có mắt nhìn mà đáp.
"Lão bá người quá khiêm tốn, làm phiền người giúp ta gói số khoai lang này vào trong túi."
"Được."
Lão bá thuần thục đựng khoai lang vào xong, Liêu Tinh trả tiền, sau đó Ngọc Ý và Vu Kì Thiên lên xe ngựa, một nhóm người rời đi.
"Thế tử chàng mau nếm thử, khoai lang này ngửi đã thấy rất thơm rồi." Ngọc Ý đặc biệt bóc vỏ, đưa qua.
Vu Kì Thiên đưa tay nhận lấy, tay ấn vào một góc của chiếc bàn, cạch một tiếng, một ngăn ngầm mở ra.
"Thế tử, đây là cái gì?" Ngọc Ý tò mò nhìn qua.
"Dụng cụ ăn." Vu Kì Thiên lấy ra, bên trong có một cái hộp gấm, mở ra là một bộ dụng cụ ăn.
Ngọc Ý bội phục nói: "Thế tử thật là người cầu kỳ, ta trực tiếp cầm ăn bằng tay.
"Như thế sẽ bẩn tay." Vu Kì Thiên nói tới đây thì cầm đũa gắp một miếng khoai lang, thổi nhẹ, đưa tới miệng của Ngọc Ý.
"Thế tử, đây là khoai nướng cho chàng, chàng ăn trước, ở đây còn rất nhiều."
"Miếng đầu tiên nàng ăn, nướng khoai lang vất vả rồi." Giọng nói của Vu Kì Thiên cũng dịu dàng vài phần.
Ngọc Ý rất cảm động, há miệng ăn.
Cũng không biết là khoai lang này ngon, hay là do thế tử đút cho, Ngọc Ý cảm thấy khoai lang tối nay rất thơm ngọt.
"Khoai này ngon, thế tử chàng cũng ăn"
"Được." Lúc này Vu Kì Thiên mới gắp một đũa, tự mình ăn.
Trước kia hắn cũng không hay ăn khoai lang, nhưng khoai lang do Ngọc Ý nướng tối nay, Vu Kì Thiên cảm thấy vô cùng ngon, đây là khoai lang ngon nhất mà hắn từng ăn.
"Thế tử, có phải rất ngon không?" Ngọc Ý hỏi.
"Ừ."
"Nếu chàng thích, vậy ta nướng khoai lang cho chàng cả đời, như thế nào?" Ngọc Ý nói vô cùng nghiêm túc.
Vu Kì Thiên quay đầu nhìn vào đôi mắt phượng trong veo đó của Ngọc Ý, nó sáng như những vì sao khắp bầu trời, khiến Vu Kì Thiên rất cảm động: "Được."
Một miếng khoai lang, Vu Kì Thiên cứ thế gắp một đũa cho Ngọc Ý, một đũa gắp cho mình, hai người dùng chung một đôi đũa, ăn vô cùng ấm cúng, vui vẻ.
Xe ngựa rộng rãi tràn ngập sự ấm áp.
Ngay cả Liêu Tinh và Hình Lâm ngồi ở bên ngoài cũng không khỏi ngưỡng mộ.
"Ha ha, cái này thật sự có thể có." Hình Lâm cười nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất