Tô gia.
Hai ngày nay mặt của Tô Nhược Nhi rõ ràng khối phục rất nhanh, nhìn mình trong gương đồng, Tô Nhược Nhi vô cùng mừng rỡ.
Mủ trên mặt nàng ta đã kết vảy, có hơi ngứa, không dễ chịu lắm, sau khi dùng thuốc mà Ngọc Ý cho nàng ta, vết thương dễ chịu hơn nhiều, cũng không sẽ muốn dùng tay gãi nữa.
"Tiểu thư, mặt của người tốt hơn rất nhiều rồi, đoán chắc không lâu nữa thì có thể khôi phục như cũ." Nha hoàn vui vẻ nói.
"Phải, may nhờ có thuốc của Ngọc tiểu thư." Tô Nhược Nhi rất cảm kích Ngọc Ý, tưởng rằng cô chỉ ra mặt giúp mình, lại không ngờ y thuật của cô lại giỏi như vậy.
"Ngọc tiểu thư thật giỏi." Nha hoàn cũng không khỏi bội phục.
"Mặt của ta chuyển biến tốt đừng nói với bất cứ ai."
"Vâng."
Tô Nhược Nhi lại bề mặt nạ giải độc mà Ngọc Ý cho mình lên cả gương mặt, nhìn gương mặt đen thui trong gương lúc này mới hài lòng.
Bên ngoài cửa, có nha hoàn đi vào bẩm báo: "Đại tiểu thư, phu nhân đưa tổ yến tới cho người."
Khóe miệng của Tô Nhược Nhi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh: "Để bà ta vào đi."
"Vâng." Nha hoàn ở ngoài cửa lúc này mới được cho đi.
Tô Lưu thị đích thân dẫn theo ma ma tới, vừa nhìn thấy Tô Nhược Nhi, lập tức có vẻ nhiệt tình quan tâm: "Nhược Nhi, mặt của con sao vậy?" "Vẫn như thế, cũng không thấy đỡ." Tô Nhược Nhi có vẻ mặt rầu rĩ.
Tô Lưu thị vừa nghe vậy thì trong đáy mắt vụt qua tia mừng rỡ, trên mặt lại vô cùng lo lắng: "Con cũng đừng quá sốt ruột, sẽ khỏi thôi, cứ từ từ, ta đặc biệt kêu người chưng tổ yến đưa tới cho con, dưỡng nhan, tốt cho vết thương.
"Đa tạ nhị nương quan tâm." Tô Nhược Nhi lịch sự nói.
"Vậy con ăn lúc còn nóng, cái này nguội thì sẽ không ngon nữa." Tô Lưu thị nhận lấy từ trong tay ma ma, bê cho Tô Nhược Nhi.
"Ta vừa ăn canh ngọt, bây giờ vẫn chưa đói, cứ để đó đi." Tô Nhược Nhi trả lời.
Nha hoàn Lộ Nhi lập tức nhận lấy, để ở trên bàn.
Tô Lưu thị thấy vậy, sắc mặt có hơi lạnh, nhưng không dám thúc giục, nếu bà ta nói nhiều, sợ là Tô Nhược Nhi sẽ nghi ngờ.
"Được, vậy lát nữa con nhớ phải ăn, đây là tổ yến lão gia đích thân mua, đặc biệt dặn ta chưng rồi bê tới cho con."
"Được, làm phiền nhị nương thay ta cảm ơn cha"
"Người một nhà khách sáo gì chứ, đúng rồi Nhược Nhi, vài ngày nữa là tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, mặt của con tới lúc đó có thể khỏi không?" Tô Lưu thị hỏi.
Tô Nhược Nhi nhíu mày: "Ngọc tiểu thư nói rồi, mặt của ta ít nhất cũng phải một tháng mới có thể khỏi, đoán chắc không đi được."
"Vậy thật đáng tiếc, năm ngoái đều là con đi tham gia tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, năm nay con không đi được, Hầu phủ của chúng ta cũng không thể không ai đi, hay là năm nay để muội muội của con đi thay con?" Tô Lưu thị hỏi bằng giọng điệu thương lượng.
Trong lòng Tô Nhược Nhi xẹt qua ý lạnh, thì ra đây mới là mục đích của bà ta.
"Xem ra chỉ có thể như vậy, mặt của ta như này cũng không thể ra ngoài, làm phiền muội muội đi thay ta một chuyến đi." Tô Nhược Nhi áy náy
nói.
"Người một nhà nói cái gì mà làm phiền với không làm phiền chứ, ta bây giờ quay về bảo Kiều Thi chuẩn bị, vậy Nhược Nhi con nghỉ ngơi, ta không làm phiền nữa." Tô Lưu thị nói xong thì rời đi.
Thấy bọn họ rời đi, nha hoàn Lộ Nhi bất mãn nói: "Tiểu thư, phu nhân rõ ràng là muốn để nhị tiểu thư thay người đi tham gia tiệc mừng thọ, còn nói đường đường chính chính như vậy, giống như chia sẻ gánh nặng với người vậy."
Tô Nhược Nhi cười lạnh: "Có câu hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, cứ để bà ta vui mấy ngày đi, đi đổ bát tổ yến đó."
"Vâng."
Trước đây Tô Nhược Nhi căn bản không nghĩ quá nhiều, Tô Lưu thị đối xử với nàng ta không tệ, Tô Kiều Thi cũng nghĩ cho nàng ta rất nhiều, nhưng mấy ngày trước sau khi Ngọc Ý nhắc nhở, Tô Nhược Nhi đã nghĩ lại một lượt những chuyện từ bé tới lớn, nghĩ kỹ lại thì hãi hùng, lúc này mới phát hiện mình trước kia ngu ngốc cỡ nào.
Sau này, nàng ta cũng sẽ không để bất cứ ai ăn hiếp nữa, sẽ không để người khác coi nàng ta là kẻ ngốc nữa.
Phủ thế tử.
Sau khi Ngọc Ý và Vu Kì Thiên trở về, Ngọc Ý chia số khoai lang đã nướng sẵn đó cho mọi người, khoai lang mới ra khỏi lò sẽ rất ngon, ngày hôm sau ăn lại mùi vị sẽ kém hơn rất nhiều.
Hạ nhân của cả phủ thế tử đều tập trung với nhau, ăn khoai lang, nói chuyện phiếm, vô cùng vui vẻ.
"Phu nhân, ba thùng sữa chua ở sau bếp chắc được rồi." Quản gia ăn khoai lang rồi hỏi.
Lúc này Ngọc Ý mới nhớ ra: "Aiya, ta cũng quên mất, mọi người ăn đi, ta phải mau đi xem thử."
Sau bếp.
Ngọc Ý mở nắp ra, nhìn ba thùng sữa chua vô cùng đặc sệt đó, cầm thìa múc một thìa thử một miếng, quả nhiên là mùi vị của sữa chua thời hiện đại, có hơi đặc, giống như sữa chua cũ.
"Mùi vị không tệ, mọi người cũng thử đi."
Quản gia và những người khác vội cầm thìa thử, kết quả ăn một miếng thì đều ói ra.
"Sao lại chua như vậy, phu nhân cái này có phải bị hỏng rồi không?" Quản gia hỏi.
"Tiểu thư, người chắc chắn cái này thật sự có thể ăn chứ?" Nguyệt Nhi cũng nhăn mặt.
"Không phải, sữa chua là có mùi vị này, ăn phải có vị chua này, các người lần đầu ăn không quen, ta đi cắt ít trái cây hoặc bỏ ít hạt vào, trộn với nhau ăn đặc biệt ngon, đây là đồ ngọt buộc phải gọi khi tới quán cơm." Ngọc Ý nói xong thì từ bên cạnh lấy trái cây ra cắt.
"Phu nhân, quán cơm là cái gì?" Một hạ nhân hỏi.
"Chính là quán rượu, tiệm ăn, nơi ăn cơm ấy." Ngọc Ý giải thích.
Mọi người thấy nữ cắt rất nhiều trái cây và các loại hạt, trộn lung tung ở trong bát, cuối cùng xúc một thìa to sữa chua để lên trên.
Ngọc Ý cầm thìa trộn lên, sau đó há miệng ăn.
"Phu nhân, như vậy là được rồi sao?" quản gia nghi ngờ nói.
"Phải, mùi vị siêu ngon, các người cũng thử làm đi, mình muốn ăn cái gì thì tùy ý bỏ vào, trộn với nhau mới ngon, sữa chua này ăn sẽ đẹp da, thúc đẩy tiêu hóa sẽ không táo bón, ta làm một bát bê qua cho thế tử." Ngọc Ý nói xong thì cho tất cả những thứ mình thấy ngon vào một bát.
Thấy cô rời đi, quản gia và các hạ nhân khác lập tức ào ào vây lại, lũ lượt cầm bát học theo động tác của Ngọc Ý, tự mình tùy ý bỏ vào, rồi ăn.
Quả nhiên mùi vị này, ngon hơn rất nhiều so với chỉ ăn sữa chua không.
Vu Kì Thiên về tới phủ thế tử thì tới rừng trúc ở hậu viện.
Lúc này trong phòng, một ông lão tóc trắng sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lấm tấm, vai trái máu thịt mô hồ, trông rất ghê. "Có tra ra ai ra tay với Quỷ Y không?" Đôi mắt đen của Vu Kì Thiên đầy sắc lạnh, liếc nhìn vai của Quỷ Y, sắc mặt lạnh lẽo u ám.
Quỷ Y trở về, chỉ có người của phủ thế tử biết, những người khác không nên nhận được tin tức, nhưng Quỷ Y lại gặp phải mai phục trên đường trở về, lẽ nào phủ thế tử có nội gián?
"Bẩm thế tử, đối phương được huấn luyện bài bản, võ công rất kỳ lạ, không nhìn ra môn đạo, ra tay nhanh, người bị bắt được đều dùng độc tự vẫn, không giữ được người sống." Long Nhất bẩm báo.
"Được, chuyện này ngày hôm nay ta nhất định sẽ cho ông một lời giải thích"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất