Ngọc Ý đang đi về phía đại sảnh, đương nhiên nhìn thấy Bạch Tử Huân mặt mày âm lãnh, trực tiếp đi qua hắn, không thèm nhìn, đi thẳng tới chỗ Vu Kì Thiên.
"Thế tử tối qua chàng cũng quá điên cuồng rồi, người ta tới bây giờ hai chân vẫn đau nhức không thôi, eo cũng đau." Ngọc Ý oán trách nói.
"Tối
qua đều là lỗi của ta, tối nay ta sẽ chú ý, nào, ta giúp nàng xoa bóp." Vu Kì Thiên đâu còn vẻ khát máu lãnh khốc vừa rồi, trong nháy mắt biến thành kẻ sợ thê tử, kéo Ngọc Ý ngồi lên chân mình, sau đó đưa tay bóp eo giúp nàng.
Bạch Tử Huân nhìn mà lửa bốc lên ba trượng, người phụ nữ xấu xí đáng chết Ngọc Ý này vậy mà phớt lờ hắn, coi như không nhìn thấy hắn, đáng hận.
"Ngọc Ý ngươi tới đúng lúc, mấy ngày trước ngươi với Vu Kì Thiên đi dạo hồ, lúc đó thuyền của Chu Viên Viên và Liễu Lan quỷ dị như vậy, ngươi đang làm gì?" Bạch Tử Huân lạnh lùng tức giận nhìn qua.
Lúc này Ngọc Ý quay đầu nhìn sang Bạch Tử Huân: "Aiya, đây không phải Ly vương sao, mới sáng ra ta còn tưởng là chó điên nào đang sủa."
"Đáng chết, ngươi nói ai là chó điên hả? Bạch Tử Huân nghiến răng nghiến lợi.
"Ta đâu phải nói ngươi, tự ngươi vội thừa nhận thì không liên quan tới ta." Ngọc Ý bĩu môi.
"Ngọc Ý đáng chết, ngươi tìm chết!" Bạch Tử Huân tức giận gầm lên một tiếng, đấm một cú qua.
Ngọc Ý vẻ mặt khinh thường, còn chưa đợi cô có động tác, Vu Kì Thiên đã bảo vệ cô ở đằng sau.
Liêu Tinh lập tức ra sân, rút kiếm chặn ở trước mặt thế tử, đánh nhau với Bạch Tử Huân.
"Liêu Tinh cố lên, dạy dỗ hắn, đánh thắng ta nhất định sẽ nấu đồ ăn ngon cho ngươi." Ngọc Ý cổ vũ.
"Đa tạ phu nhân." Liêu Tinh dùng hết sức công kích Bạch Tử Huân.
Bạch Tử Huân nghe thấy thì đen mặt: "Ngọc Ý đáng chết, ngươi hiếp người quá đáng." Nói xong thì công kích mạnh qua.
Nhưng Liêu Tinh cũng không yếu, hai người lập tức đánh nhau, không cho Bạch Tử Huân cơ hội làm tổn thương thế tử và phu nhân.
"Quản gia, ta đói rồi, ăn cơm thôi." Ngọc Ý nói.
"Được thưa phu nhân." Quản gia lập tức đi dọn cơm.
Không lâu sau, trên bàn bày đầy đồ ăn.
Vu tiểu tử cũng không quan tâm người đánh nhau ở đây, cô đi qua, nhìn cháo trắng trong bát, đột nhiên nghĩ tới dược thiện trước kia cô nói.
"Quản gia, sau này cháo trắng của nhà chúng ta thay đổi, nấu kiểu cháo hạt hoặc cháo bí đỏ, cháo bát bảo, như vậy vừa ngon vừa dinh dưỡng." Ngọc Ý đề nghị, nói đơn giản cách làm một lượt.
Quản gia nghe vô cùng nghiêm túc: "Được, lão nô nhớ rồi, ngày mai làm theo lời phu nhân nói."
"Ngoài ra đồ ăn mà thế tử ăn đổi hết thành dược thiện, lát nữa ta viết mấy công thức dược thiện, ngươi bảo nhà bếp nấu theo công thức là được, chữa trị bằng đồ ăn là cách hiệu quả nhất."
"Được."
Ý cười trong mắt Vu Kì Thiên càng nhiều, từ khi Ngọc Ý vào phủ thế tử, đồ ăn của cả phủ thế tử đều thay đổi.
"Vài ngày nữa là tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, tới lúc đó nàng và ta cùng tham gia, quà tặng ta đã cho người chuẩn bị rồi. Bệ hạ đặc biệt dặn dò, bảo ta dẫn nàng tới đó." Vu Kì Thiên mở miệng.
"Được." Ngọc Ý bê một bát cháo muốn ăn, liếc nhìn Bạch Tử Huân ở cách đó không xa đánh nhau với Liêu Tinh, Ngọc Ý đột nhiên để bát xuống.
"Thế tử, người ta muốn chàng đút ta ăn."
Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ cười rạng rỡ của cô, biết cô là cố ý, hắn rất phối hợp bê bát lên, múc một thìa cháo thổi nhẹ, đưa tới bên miệng Ngọc
γ.
"Cẩn thận nóng
"Ừ, thế tử đút thật ngon, đa tạ thế tử." Ngọc Ý nói há miệng ăn.
Bạch Tử Huân đang đánh nhau vừa hay nhìn thấy cảnh này thì sốc tới mức quên phản ứng, thế nào cũng không ngờ Vu Kì Thiên lạnh khốc khát máu vậy mà lại hầu hạ Ngọc Ý, đích thân đút cháo cho cô.
Nhìn dáng vẻ âu yếm của hai người này, mặt Bạch Tử Huân đen như đít nồi, lửa giận bừng bừng.
Đáng chết, hai người này chắc chắn là cố ý, Vu Kì Thiên thật sự mắt mù rồi, vậy mà nhìn trúng người phụ nữ xấu xí như Ngọc Ý, còn sủng ái như vậy, thật là khẩu vị nặng.
Bạch Tử Huân nhìn cũng cảm thấy bẩn mắt mình, hắn trực tiếp dùng đánh nhau với Liêu Tinh, tức giận đùng đùng rời đi.
Thấy hắn biến mất, khóe miệng Ngọc Ý cong lên: "Hôm nay thật hả giận, e là sau khi Ly vương trở về sẽ đập nồi đập bát nhìn ai cũng ngứa mắt."
"Đây không phải điều nàng muốn à." Vu Kì Thiên mở miệng.
"Không sai, chỉ cần có thể chọc tức Ly vương, ta nhất định không tiếc sức, đúng rồi thế tử bắt đầu từ hôm nay ta không ra khỏi cửa nữa, tới hậu viện tìm Lạc lão, một ngày ba bữa chàng cho người đưa đồ ăn qua đó là được, ta phải bế quan." Ngọc Ý nói.
"Tại sao như vậy?" Vu Kì Thiên nhíu mày.
"Đương nhiên là giúp chàng tinh luyện thuốc giải, vốn tối qua ta muốn nói cho chàng, ta đã chiết xuất được độc tố trong máu của chàng, sau đó qua điều tra và nghiên cứu, đã chắc chắn hai loại độc tố, rất mạnh, cũng rất bó tay, vậy nên e là mấy ngày này sẽ bận."
Vu Kì Thiên kinh ngạc nhìn qua, kích động tới mức có chút không biết nói gì.
Cô vừa vào cửa thì giúp hắn giải trừ 20% độc tố, hiện nay mới được mấy ngày, cô lại tra ra hai loại độc tố, điều này khiến Vu Kì Thiên bất ngờ, kinh ngạc, thậm chí có chút không biết làm sao.
"Phu nhân, người nói thật sao?" Quản gia kích động hỏi.
"Là thật, chỉ là độc tố lần này rất phiền phức, ta cũng không nắm chắc, trước tiên tới hậu viện xem những dược liệu kia có tác dụng không đã" Ngọc Ý trả lời thật.
"Đa tạ phu nhân, chỉ cần có thể cứu thế tử, bất cứ cái gì phu nhân cứ việc phân phó" Liêu Tinh bụp một tiếng quỳ ở dưới đất.
Ngọc Ý bị dọa giật mình: "Mau đứng lên Liêu Tinh, đừng hở một tí là quỳ, ta sợ tổn thọ, mấy ngày này các người làm ít đồ ăn ngon cho ta là được."
"Được, lão nô kêu người chuẩn bị đồ ăn bất cứ lúc nào." Quản gia vô cùng cảm kích.
"Được, vậy trà sữa thì làm phiền quản gia, hoa quả dầm cũng có thể mở bán rồi, vẫn giống như trà sữa, trước tiên tặng một ngày, về sau sẽ thu tiền." Ngọc Ý dặn.
"Tất cả nghe theo phu nhân.
Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý nói thoải mái như vậy, nhưng hắn rõ hơn ai hết, độc tố trong cơ thể hắn đáng sợ cỡ nào, phức tạp cỡ nào, ngay cả Lạc lão điều dưỡng cơ thể cho hắn mười mấy năm cũng không tra ra cụ thể là loại độc nào, nhưng cô lại làm được.
Vu Kì Thiên vô cùng cảm kích: "Ngọc Ý, cảm ơn nàng.
Câu này xuất phát từ đáy lòng.
"Thế tử, khách sáo gì với ta chứ, chàng đối xử với ta tốt, ta đương nhiên cũng phải đối tốt với chàng." Ngọc Ý trả lời.
Cô trực tiếp, dứt khoát như vậy, trước giờ không lòng vòng, càng không giở tâm cơ, cũng không muốn đổi lấy lợi ích nhiều hơn, phàm là người cô công nhận thì cô đối đãi thật lòng, Ngọc Ý như này bảo làm sao Vu Kì Thiên không yêu, không rung động.
Nếu bị người ngoài biết y thuật của cô giỏi như vậy, e là sẽ dẫn tới tai họa, đặc biệt là vị ngồi ở trên cao kia, nếu cô không phải không thể làm việc cho hắn, chỉ sợ sẽ không từ thủ đoạn loại bỏ cô, Ngọc Ý quá rõ trái tim của đế vương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất