Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Thế tử, không giỡn như vậy được đâu." Ngọc Ý cười khổ, vẻ mặt bực bội. 

"Được, phu nhân cũng lên tiếng rồi, vi phu sau này nghe nàng." Vu Kì Thiên nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng, an ủi nói. 

Ngọc Ý thật sự muốn một chưởng đập chết tên này, đây đâu còn là tiểu thế tử đơn thuần lúc mới quen, rõ ràng là sói đuôi to phúc hắc. 

Ngọc Ý ho một lúc lâu, lúc này mới khôi phục bình thường, cô lườm hắn, lại uống mấy ngụm canh lúc này mới về giường. 

Vu Kì Thiên gọi hạ nhân tới, bảo người thu dọn bát đĩa trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ. 

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Ngọc Ý ăn uống no nê nằm trên giường, nghĩ tới hai loại độc tố đó phải phá giải như nào. 

Quần áo của Vu Kì Thiên dính cơm, thay bộ đồ trong sạch sẽ khác, lúc này mới đi tới. 

Hắn vừa muốn nằm xuống, lại bị Ngọc Ý một chân đạp lên lưng: "Không được lên giường, ai kêu chàng vừa rồi bắt nạt ta." 

Vu Kì Thiên cứng đờ, sống lưng ưỡn thẳng, nói: "Phu nhân, lời này ta nghe không hiểu, ta bắt nạt nàng chỗ nào chứ?" 

"Vừa rồi hại ta sặc, còn cố ý lừa ta, bây giờ ta ăn uống no nê có sức rồi, đương nhiên tới lúc dạy dỗ chàng rồi." Ngọc Ý đắc ý nói. 

"Ồ, vậy à?" Khóe miệng của Vu Kì Thiên cong lên, xoay người lao về phía Ngọc Ý. 

Ngọc Ý muốn tránh né lại bị cả người hắn đè 

"Phu nhân, chuyện vừa rồi chúng ta chưa làm xong, tiếp tục thôi." Vu Kì Thiên nhướn mày nói. 

Sắc mặt Ngọc Ý chợt cứng đờ, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi của bọn họ, gò má lập tức đỏ lên, vô thức muốn đẩy hắn ra. 

Lại bị Vu Kì Thiên ôm chặt hơn, tay của hắn kéo chăn đắp lên hai người, sau đó hai người ở trong chăn đâm chọc. 

Liêu Tinh ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng thì cũng đỏ mặt xấu hổ, phu nhân và thế tử quá dữ dội rồi, người độc thân như hắn không chịu nổi hành hạ, vậy nên Liêu Tinh biết điều lui ra khỏi viện. 

Sáng ngày hôm sau, có một vị khách không mời mà tới phủ thế tử, chính là Ly vương Bạch Tử Huân. 

Quản gia đích thân nghênh đón, vốn là muốn tìm cớ qua loa lấy lệ, kết quả Ly vương nói là hoàng đế kêu hắn qua điều tra chuyện chiếc thuyền ở ngoại ô phía Đông, muốn tìm Vu Kì Thiên và Ngọc Ý hỏi chuyện. 

Dù sao là lệnh của hoàng đế, quản gia lập tức đi báo cáo. 

Quản gia ở trong phòng nghe thấy tiếng, liếc nhìn Ngọc Ý vẫn đang ngủ, hắn cúi đầu hôn một cái trên trán cô, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài. 

Ở đại sảnh. 

Quản gia bâng trà lên, mặt mày Bạch Tử Huân lạnh lẽo, vẻ mặt chê bai, trà của phủ thế tử có gì ngon, hắn không thèm. 

Sau đó hắn nhìn thấy Vu Kì Thiên đi ra, Bạch Tử Huân lạnh mặt hỏi: "Ngọc Ý đâu, nàng ta tại sao không đi cùng với ngươi?" 

"Phu nhân của bản thế tử đang ngủ, tối qua đều tại ta, quá phấn khích, kết quả làm nàng ấy mệt, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, cho dù có tỉnh e là cũng không xuống được giường." Vu Kì Thiên trả lời. 

Gương mặt đẹp trai của Bạch Tử Huân vốn lạnh lùng, lúc này phủ một lớp sương tuyết, gân xanh trên trán hơi giật giật: "Vu Kì Thiên ngươi là đang coi thường lệnh của hoàng thượng, bản vương là phụng lệnh của hoàng huynh tới đây điều tra, lập tức kêu Ngọc Ý qua đây!" 

Sắc mặt Vu Kì Thiên vốn bình tĩnh, khi ngẩng đầu, đôi mắt đen sắc bén như dao, khí tức xung quanh cũng hạ xuống không độ, nguy hiểm tàn ác, khiến người khác thấy đè nén. 

"Lấy lệnh của hoàng thượng đè ta, Ly vương chỉ có chút bản lĩnh này sao, cho dù hoàng đế tới thì sao chứ, bản thế tử sủng Ngọc Ý, không để nàng ấy dậy sợ nàng ấy mệt, Ly vương có thể làm gì ta?" Vu Kì Thiên kháy lại đầy bá khí. 

Hống hách bá đạo, ngông cuồng, vênh váo, nhưng có thể làm gì được hắn. 

Bạch Tử Huân cũng sắp tức điên, căm hận trừng mắt với Vu Kì Thiên, tay để dọc theo người siết thành nắm đấm, phát ra tiếng xương kêu rắc rắc. 

Bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng vô hình tỏa ra giữa hai người, nguy hiểm cực kỳ. 

Quản gia vô thức rùng mình, không dám nhiều lời. 

Cuối cùng, Ly vương vẫn thua. 

"Thế tử đừng tưởng có Long Ảnh Vệ thì có thể không kiêng kỵ gì, quá mức ngông cuồng hống hách sẽ sẽ khiến có vô số kẻ địch, cẩn thận mình chết như nào cũng không biết." Bạch Tử Huân hừ lạnh nói. 

"Vậy cũng không phiền Ly vương nhọc lòng, có câu tai họa sống ngàn năm, Diêm La quái vật trong mắt người đời như ta chắc chắn sống lâu hơn ngươi." Vu Kì Thiên khinh thường nói. 

Đôi mắt đen của Bạch Tử Huân bắn ra tia sắc lạnh khát máu: "Vậy ta ngược lại muốn xem, thế tử và ta rốt cuộc ai sống lâu hơn." 

"Tiếp tới cùng." 

"Hoàng huynh bảo ta tới điều tra chuyện chiếc thuyền ở ngoại ô phía Đông, dựa theo người ở thuyền khác vào lúc đó nói là nhìn thấy Vu Kì Thiên và Ngọc Ý cũng ở đó, hai người lúc đó đang làm gì?" Bạch Tử Huân hỏi vào trọng điểm. 

Vu Kì Thiên đi qua ngồi xuống, cầm một ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đương nhiên là dạo hồ." 

"Nhưng người chứng kiến nói trên thuyền của thế tử, không nhìn thấy Ngọc Ý?" Bạch Tử Huân truy hỏi. 

"Bản thế tử và phu nhân đánh cược câu cá, bản thế tử dùng cần câu, phu nhân xuống nước bắt, nàng ta xuống nước nên đương nhiên không ở trên thuyền, chuyện này ngươi có thể hỏi tứ hoàng tử, lúc đó hắn cũng ở đó, hơn nữa thuyền của hắn còn bị đâm. Ly vương tới tìm bản thế tử, không bằng đi tìm tứ hoàng tử hỏi thì càng rõ hơn." Vu Kì Thiên lạnh nhạt nói. 

Bạch Tử Huân đương nhiên biết, đây không phải là muốn tới tìm Ngọc Ý gây phiền phức hay sao, vậy nên hắn mới sáng ra tới thẳng đây. 

Lại không ngờ, vậy mà ngay cả mặt của Ngọc Ý cũng không nhìn thấy, đáng chết. 

Bạch Tử Huân đang buồn bực thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn, chính là Ngọc Ý. 

Gương mặt đó vẫn xấu đen như than, cho dù trên người mặc hoa phục vân cẩm, cũng không chặn được gương mặt xấu xí đó, Bạch Tử Huân có vẻ mặt ghét bỏ và khinh thường. 

"Nguyệt Nhi mau đỡ ta, đôi chân này của ta đau nhức chết đi được, đi đường cũng không vững, đều tại thế tử tối qua quá dữ dội, giày vò ta cả đêm, ta cũng không trụ 

nổi, ngươi nói xem thể lực của thế tử lại tốt như vậy?" Ngọc Ý ai oán nói, tư thế đi đường rất kỳ lạ. 

Nguyệt Nhi lập tức chạy tới đỡ cô: "Tiểu thư, người biết đủ đi, như này chứng tỏ thể tử điện hạ ai người. Nói không chừng người rất nhanh có thể mang thai tiểu thế tử rồi, tới lúc đó phủ thế tử của chúng ta lại náo nhiệt." 

"Cái này cũng đúng, với thể lực của thế tử, ta không chừng ba năm bế hai đứa, năm năm bế ba đứa, ta còn chưa hỏi thế tử thích con trai hay con gái. Ta thích con gái, sinh con trai còn phải chuẩn bị nhà, lấy thê tử cho nó, đều là nuôi cho người ta, già rồi có trông mong được không thì còn chưa chắc." Ngọc Ý càm ràm. 

"Nhưng mà tiểu thư, phủ thế tử cũng không thể không có người kế thừa, tới lúc đó người sinh thêm mấy đứa, con trai theo thế tử, con gái theo người, tốt biết bao." Nguyệt Nhi vui vẻ mong chờ. 

eyJpdiI6InRSN2JVRnhyakpLeklWNkMyMkVZNkE9PSIsInZhbHVlIjoiOEJmQ2ltc2NHcDVjQUVEQTNMWmRDKys3dFNOekEwM1g3TnczaWFTeWUzbTFBZGFIZWpDdDZQcmpjYlVBaWRPODFMQzdIeFdlamFwTjhqUzdQSnNvd1BPa29udlQzQlRGQlpaV243dUh5SHgweHdWSHpPbkxWV1wvWnFKdXdSSFN2Q1FpSWJIblZ3XC9Xd0dRZVUxQ1hnQ09rams2cmFvVkJMRjJnM20yeXZTUkNySXc1cUhzMjR5SkFKRVZXMlQ5NnFHMHlJVjhcL0xhb1p2MWpoN2V0T1FIOFRcL0xUZURSXC90NUx0K1kxVWpjRVg4Y0dQT2FIZXBCTjZGZ1hscE9RRHlFaXVyWGZpTjBubWM4ekIwejVPUTNUMjVNOERYaXAzK3F3UGN5TzJ0Tll5NEJkQ3AwNXkwbFZHRVRFeWNDeUQxNnAzKzNHK1Q5UytaUEY5VDFoUVJiNHN0bTlyMjF0RUY2dERqRlUwNm5xbnJ5YzRSSUZkVldwWE9FVVVnNVA2eWMiLCJtYWMiOiI1MWY1MDFmM2I5ZjMyOTQyYWNhYjZlZjI5MTU0NTRhZTg2Y2JkZThiODc5ZjFjNmQyM2U4MDE0N2IyYWJhMGUwIn0=
eyJpdiI6IjBRVitmMDJkcm9BanJMQTI0cWFHTlE9PSIsInZhbHVlIjoidWdMVlFOT3ZYUlpcLzlzS1hXSnNRVStlTnVHOTdDVXFGYXdUNktRN2IxRlMrVEVNRmlJVEhvNUhmT1ZOcDFIeVlGY2hjeDRiWUN2MDFSUU80SCtreHBMY2lsRStvaVdkaWJRdjhTcjhjTUU0YkxyaWVYV0h6OFlBRmJWZjBcL2JMdG9SVWRlTlhobFpINTZBVGdkUEtEZHNHb1Mrak5jbDd2MVNSRWFKMis5YmxNS2paa0FtZFhWODU4N3F0Rm9zeEJSdjdXZGpNaUcyaURaMzZJNWFsOGNoVHg1R3AxT0J3cUFWWloxaFNEUytUbDZuYmVRXC9mdFFKNHMxSlk1Mnc3RVhIOHg2WjJTWmhGeFFTcUtaajlsVmpVeGlkOGRLWWd1ZTRHSUZQRFlYNElrVDBQV0xQV3Q4TkV0cUs0TnhHMFoxWlJ2d21qRG5mSWxTa1AxZGVlVFB6M0doY1F2TDFwcXhlU24rSDl2dXduK3JSZmQ1Sm5JeW5cL3A2b041aUx2eFQwWXVLVkoyWUhCVXB6WEh0WWlWd0E9PSIsIm1hYyI6ImZmMWQ3NzRhNjAwMDUyYWI4OWE2OTZlYzRmNWI1ZGY5ODNlMzk3NDk3ODFhYWNjYzE3OGZjOTY1ZGNmNjVkMTQifQ==

Đây rõ ràng không liên quan tới hắn, đá người phụ nữ xấu xí như Ngọc Ý, Bạch Tử Huân nên vui mừng mới đúng, nhưng tại sao nhìn thấy dáng vẻ Ngọc Ý mong chờ sinh con cho Vu Kì Thiên, lồng ngực của Bạch Tử Huân tắc nghẹn, buồn bực khó nói, thậm chí có hơi tức giận, ngay cả bản thân hắn cũng không biết làm sao.

Ads
';
Advertisement
// //
//
//
// // //
//
//x //
//
///