"Tin tức tốt gì?" Vu Kì Thiên hỏi.
"Bây giờ ta không muốn nói nữa." Ngọc Ý giả vờ không để ý tới hắn.
"Vậy sao?" Vu Kì Thiên cố ý cù cô.
"Á, thế tử chàng thật xấu xa." Ngọc Ý sợ nhất bị cù, cô tránh né trái phải trong lòng Vu Kì Thiên, vội vàng chạy trốn.
Lại bị Vu Kì Thiên ôm chặt, không cho cô bất cứ cơ hội chạy trốn.
Ngọc Ý cũng không phải ăn chay, lật tay ra tay với Vu Kì Thiên ở đằng sau, hai người lập tức đánh lộn với nhau.
Ở ngoài cửa, quản gia đã dẫn người bê đồ ăn nóng hổi tới, hôm nay sau khi phu nhân trở về thì không ra ngoài, quản gia cũng rất lo lắng, sợ cô đói, kêu nhà bếp làm sẵn đồ ăn nóng.
Vừa rồi Liêu Tinh nói phu nhân đã tỉnh, quản gia lập tức đích thân dẫn người tới.
Kết quả vừa tới cửa thì nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng, quản gia còn tưởng phu nhân và thế tử cãi nhau, nếu thật sự đánh nhau thì không ổn.
Vì vậy quản gia lấy hết dũng khí gõ cửa, lại không thấy ai đáp lại, ông ta lo lắng vội vàng đẩy cửa ra. Kết quả nhìn thấy tình hình bên trong, cả
người quản gia đều đơ ra.
Phu nhân một tay véo tai của thế tử, tay còn lại kéo chân của hắn. Mà thế tử lại ôm hai chân của phu nhân, vậy mà đang cù lòng bàn chân của phu nhân, đây còn là thế tử lãnh khốc khát máu, hỷ nộ vô thường đó không.
Hai người ở trên giường đánh nhau hứng trí, nhìn thấy người ở cửa đi vào, hai người chợt cứng đờ, vô cùng ngại, vội vàng buông đối phương ra, ngồi thẳng người.
Quản gia nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của thế tử nhà mình, vội vàng xoay người đi ra ngoài: "Thế tử, phu nhân hai người tiếp tục, lão nô không nhìn thấy gì cả." Nói xong thì muốn đi.
"Đứng lại!" Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu, sắc mặt đen không thôi: "Quản gia, ngươi bây giờ càng ngày càng to gan, trước khi đi vào không biết gõ cửa à?"
"Thế tử oan uổng, ta gõ cửa rồi, là ngài không nghe thấy. Ta luôn kêu người làm nóng đồ ăn, vừa nghe nói phu nhân đã tỉnh, ta lập tức kêu người đưa tới, sợ phu nhân đói." Quản gia lập tức tỏ rõ sự trung thành.
Ngọc Ý càng đỏ mặt, dáng vẻ như này bị quản gia nhìn thấy, cô xấu hổ vội quay đầu đi.
"Yên tâm đi, sau này không có lệnh của ta không được đi vào!" Vu Kì Thiên đanh mặt nói.
Hắn vừa rồi nháo như này với Ngọc Ý, bị quản gia nhìn thấy, thật là quá mất mặt, nhưng ngoài mặt Vu Kì Thiên lại rất điềm nhiên, giống như cảnh khôi hài vừa rồi không phải do hắn làm.
"Vâng, lão nô cáo lui." Quản gia vội vàng lui ra, còn không quên đóng cửa lại.
Lúc này Ngọc Ý mới thở phào: "Thế tử đều tại chàng, vừa rồi bị quản gia nhìn thấy mất mặt chết đi được."
"Sợ cái gì, ta đâu có chê bai nàng." Vu Kì Thiên bĩu môi.
"Nhưng ta chê chàng."
Ngọc Ý vừa dứt lời, bàn tay to của Vu Kì Thiên kéo cô lại, gương mặt của hai người trực tiếp chạm vào nhau, mũi chạm mũi.
Ở khoảng cách gần, ngay cả nhịp tim và hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Ngọc Ý tự dưng tim đập nhanh, rất căng thẳng, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm như biển của Vu Kì Thiên, cả người đều cứng đờ.
Tuy bình thường khi không có việc gì thì tán tỉnh hắn, đột nhiên lại gần như vậy, ngửi mùi thuốc thoang thoảng trên người Vu Kì Thiên, Ngọc Ý chỉ cảm thấy trái tim đập như có nai nhỏ đụng loạn.
Ngọn nến vàng chiếu lên người nàng, nhìn gương mặt tuyệt sắc đó, giống như hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, lúc này Vu Kì Thiên đột nhiên muốn cả đời giấu cô ở trong phòng, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy dung mạo thật của cô.
Vu Kì Thiên lại gần Ngọc Ý, cúi đầu hôn lên môi cô.
Động tác dịu dàng, cẩn thận, giống như đang che chở một món bảo vật quý giá, dịu dàng vô cùng, thâm tình dạt dào.
Ngọc Ý trong vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng và thâm tình của hắn, Ngọc Ý chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp bị hòa tan, cô
đưa tay vòng qua cổ của Vu Kì Thiên, đáp lại nụ hôn của hắn.
Căn phòng rộng lớn, ánh nến phản chiếu bóng dáng hai người ôm hôn nhau, sự ấm áp tràn đầy.
Một lúc sau, Vu Kì Thiên mới buông cô ra, nếu không phải nghe thấy bụng Ngọc Ý kêu mấy lần, hắn thật sự không muốn buông cô ra.
Môi của nha đầu này mềm mại lại có chút ngọt thanh, giống như điểm tâm vừa miệng, khiến hắn say mê, không nỡ buông.
Ngọc Ý thì cả người mềm nhũn ở trong lòng Vu Kì Thiên, há miệng thở dốc, gò má đỏ như tôm luộc, xấu hổ vô cùng.
"Ăn no rồi chúng ta tiếp tục." Vu Kì Thiên nói xong, đôi tay lớn bế ngang Ngọc Ý lên, đi về phía bàn.
Ngọc Ý chợt cứng đờ, sau đó mặt càng đỏ rực, vùi đầu vào lồng ngực của Vu Kì Thiên, phụng phịu nói: "Thế tử, chàng thật lưu manh. "Có sao, đây không phải là điều nàng muốn à?" Vu Kì Thiên cố ý trêu cô.
"Thế tử, chàng cũng học hư rồi." Ngọc Ý bĩu môi nói, tên này chắc chắn là cố ý.
"Ta đây là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng." Vu Kì Thiên khẽ bật cười, đưa tay cầm đũa gắp đồ ăn giúp Ngọc Ý.
"Đương nhiên là gần đèn thì rạng, không đúng nên là gần mực thì đen, aiya thế tử chàng lại lừa ta." Ngọc Ý không để ý hắn nữa. "Được rồi, không trêu nàng nữa, mau ăn ít đồ ăn đi, quản gia coi như có lòng, những thứ này đều là món nàng thích ăn nhất." Lúc này Ngọc Ý chui ra khỏi lòng hắn, vừa muốn ngồi ở vị trí bên cạnh, Vu Kì Thiên lại không buông cô ra: "Ăn như vậy"
"Như vậy, thế tử chàng không sợ ta làm bẩn người chàng à?" Ngọc Ý kinh ngac hỏi.
Thế tử vậy mà muốn ôm cô ăn cơm, ái muội như này, cô đâu thể ăn nổi.
"Không sao, bẩn thì đi thay là được." Vu Kì Thiên nói xong thì đưa tay gắp một miếng thịt bò qua.
Đó là món Ngọc Ý thích nhất, dù sao thế tử cũng không để ý, cô để ý cái gì, làm bẩn cũng đâu phải quần áo của mình, Ngọc Ý cũng quả thật đói rồi, há miệng ăn luôn.
Giữa lông mày Ngọc Ý đều là ý cười, tiếp tục giúp cô gắp đồ ăn.
Ngọc Ý không từ chối, đều ăn hết.
Một bữa cơm, Vu Kì Thiên cứ ôm cô như vậy, gắp một đũa đồ ăn, một đũa cơm, đút hết.
Tuy Ngọc Ý rất cẩn thận, nhưng ăn cơm dùng đũa gắp chắc chắn sẽ rơi cơm, trên quần áo Vu Kì Thiên đã dính vài hạt cơm.
Thấy Ngọc Ý đã ăn no, Vu Kì Thiên giúp cô lau khóe miệng: "Bữa cơm này nàng ăn hài lòng chứ?"
"Quá hài lòng, thế tử sự phục vụ của chàng rất chu đáo, nếu sau này chàng hết tiền có thể đi làm tạp dịch hoặc tiểu nhị, chắc chắn là nhân viên phục vụ kim bài." Ngọc Ý khen ngợi.
Khóe miệng Vu Kì Thiên co giật, thì ra ở trong mắt nha đầu này, hắn chỉ có thể làm tiểu nhị làm việc vặt.
Có điều hắn cũng biết Ngọc Ý đang đùa, hắn không tức giận: "Nếu nàng thích, cả đời này ta đều làm tiểu nhị của nàng"
Ngọc Ý tức muốn ói máu, tên này lẽ nào là ông trời phái xuống giày vò cô ư, cô có thể trả hàng không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất