Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

Bạch Tử Huân vốn đã tức điên, lần này càng thêm bực bội, lão tứ đáng chết này việc thành thì ít việc thất bại thì có thừa, thật sự là ở đâu cũng không vắng hẳn. 

Bạch Tử Huân tức giận đùng đùng trở về Ly vương phủ, vừa vào cửa lớn, trong cung có người tới gọi hắn vào cung. 

Đại điện hoàng cung. 

Hoàng đế Bạch Thế Chương mặt mày nghiêm nghị, đứng ở trên đại điện, nhìn chiếc thuyền để dưới đất, vô cùng nghiêm túc. 

Bạch Tử Huân sau khi đi vào thành hành lễ với hoàng đế: "Thần đệ tham kiến hoàng huynh, không biết hoàng huynh tìm ta có chuyện gì?" "Đệ xem chiếc thuyền này có gì cổ quái?" Hoàng đế hỏi. 

Bạch Tử Huân từ khi lúc đi vào thì chú ý tới chiếc thuyền này, xoay người liếc nhìn: "Đây chẳng qua chỉ là chiếc thuyền bình thường, không có gì đặc biệt." 

"Con gái của Hộ bộ thượng thư - Chu Viên Viên và con gái của Lễ bộ thị lang – Liễu Lan, xảy ra một chuyện kỳ lạ, chiếc thuyền đó vậy mà giống như trúng tà, bản thân tự đi, thực sự quỷ dị. 

Con gái của Chu gia và Liễu gia đều bị dọa chết ngất, sau khi trở về thì cũng bị ôm một trận nặng, hôm qua Hộ bộ thượng thư đích thân tới 

cầu xin trẫm phải thái y qua, dù sao hắn chỉ có một cô con gái. Liễu thái y đi khám, nói con gái của Chu gia bị dọa điên rồi, cả người nói điên nói khùng, thiết nghĩ là tâm bệnh, cái gọi là tâm bệnh buộc phải tâm dược chữa, vậy nên Lưu thái y đã bẩm báo với trẫm. Trẫm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lệnh cho người đi khiêng chiếc thuyền mà hôm đó bọn họ đi về đây, muốn xem thử rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ, dù sao loại chuyện này chưa từng xảy ra." Hoàng đế từ từ nói. 

Sắc mặt Bạch Tử Huân lạnh lẽo, đôi mắt đen hơi nheo lại, hắn đi tới chiếc thuyền nghiêm túc kiểm tra kỹ: "Hoàng huynh là nghi ngờ, chiếc thuyền này bị người ta động tay động chân sao?" 

"Rất nhiều người đều nhìn thấy, trẫm trước nay không tin kiểu nói quỷ quái, nhưng chuyện quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu xảy ra, trẫm lệnh cho người khác đi điều tra rõ chuyện này." Mặt mày Bạch Thế Chương vô cùng nghiêm trọng. 

"Vâng, thần đệ nhận lệnh" Bạch Tử Huân hành lễ, tiếp tục kiểm tra. 

Hắn trước giờ không tin quỷ thần, còn đích thân vào khoang thuyền xem thử, ngồi xuống, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường. 

"Người đâu, lật chiếc thuyền này lại" 

Ở cửa lập tức có mấy thị vệ đi vào, mọi người đồng tâm hiệp lực lật chiếc thuyền đó lại. 

Bên dưới chiếc thuyền, vậy mà có một cái lỗ to bằng hai bàn tay người, điều này khiến Bạch Tử Huân nhíu chặt mày: "Sao lại có lỗ?" 

"Thật là, bên dưới một chiếc thuyền không phải đều hoàn hảo hay sao, nếu có lỗ thì chắc chắn sẽ chìm thuyền?" Tô công công cũng không hiểu. 

"Mỗi ngày ở ngoại ô phía Đông đều có người phụ trách trông coi thuyền phụ trách kiểm tra, không thể xuất hiện sơ hở như này, nếu thật sự có rò rỉ nước, người trên người không thể không phát giác." Bạch Tử Huân bỗng cảm thấy sự việc không bình thường. 

Hắn đương nhiên sẽ không biết, động cơ do Ngọc Ý lắp ở dưới đáy thuyền đã bị người của Vu Kì Thiên tối đó gỡ ra, vì sợ có người sẽ tra ra sơ hỏ. 

"Lẽ nào có người muốn hại thiên kim của Chu gia và Liễu gia?" Tô công công kinh ngạc nói. 

"Thần đệ đột nhiên nghĩ tới không lâu trước đó, Ngọc Ý và Chu Viên Viên, Liễu Lan đánh cược, nếu chuyện này do Ngọc Ý làm thì cũng nói thông được." Bạch Tử Huân lạnh lùng nói. 

Hoàng đế đương nhiên cũng nghe nói chuyện bọn họ đánh cược, từ sau khi Ngọc Ý giúp hắn giải quyết chuyện ở thành Nam Nguyên, hoàng để có cái nhìn khác về Ngọc Ý, nha đầu đó không giống người không có đầu óc. 

"Chuyện này giao cho đệ điều tra, nếu có ai giả thần giả quỷ, trực tiếp bắt lấy" Bạch Thế Chương ra lệnh. 

"Vâng, thần đệ nhận lệnh." Đáy mắt Bạch Tử Huân xẹt qua một tia sắc lạnh, Ngọc Ý đáng chết lần này ngươi chết chắc rồi. 

Phủ thế tử. 

Sau khi Ngọc Ý tỉnh lại thì đã sau nửa đêm, cô chiết xuất suốt mười mấy tiếng, cuối cùng đã chiết xuất ra hai loại độc tố trong máu của Vu Kì 

Thiên. 

Chỉ là nếu muốn giải độc, e là vẫn cần tiêu tốn ít ngày, dù sao dược liệu đối kháng với độc tố và thuốc giải vẫn cần tinh luyện. 

Ngọc Ý mở mắt ra thì nhìn thấy Vu Kì Thiên nằm ở bên cạnh mình, trong phòng để lại ngọn nến, ánh nến màu vàng chiếu sáng mọi thứ trong phòng. 

Vu Kì Thiên ở bên cạnh ngũ quan tinh tế, lãnh khốc, ở dưới sự chiếu rọi của ánh nến có thêm vài phần mê ly và thần bí, hắn ngủ không lạnh lùng, từ chối người ở ngoài vạn dặm giống như bình thường, ngược lại có thêm vài phần thân cận. 

Ngọc Ý đột nhiên nghĩ tới từ chó sói nhỏ, Vu Kì Thiên bình thường rất kiêu ngạo, cố ý tỏ vẻ đáng thương, thực tế phúc hắc, lạnh lùng nhất, hắn là một con sói đuôi to thật sự. 

Nhưng gương mặt này thật sự đẹp. 

Ngọc Ý không nhịn được mà đưa tay sờ, lông mày đẹp sắc giống như lưỡi dao, đường nét đanh sắc, sâu thẳm, chỗ nào cũng giống tác phẩm điêu khắc dưới ngòi bút của nhà nghệ thuật, hoàn mỹ không tì vết, tổ hợp lại với nhau thì thanh tú, tuấn lãng, nhìn tới thất thần. 

Đột nhiên tiếng bụng kêu ục ục truyền tới, Ngọc Ý vô cùng xấu hổ, lập tức thu tay lại. 

Từ buổi chiều trở về thì cô đã vào không gian, giày vò tới bây giờ cuối cùng cũng có kết quả, tuy không phải toàn bộ nhưng cũng không tệ. Ngọc Ý lúc này đã rất đói, lập tức đi giày muốn xuống giường. 

شا 

"Kêu hạ nhân đưa qua đây là được, nàng vừa tỉnh đi ra ngoài sẽ bị lạnh." Ở đằng sau truyền tới giọng nói dễ nghe đầy từ tính của Vu Kì Thiên. 

Ngọc Ý chợt cứng đờ, quay đầu nhìn qua thì thấy Vu Kì Thiên đang gối một tay nhìn mình. 

"Chàng chưa ngủ à?" Ngọc Ý hỏi. 

"Ngủ rồi, nói chính xác là bị nàng sờ tỉnh, ta ngược lại không biết phu nhân lại thích gương mặt này của ta như vậy." Vu Kì Thiên trêu ghẹo. 

Ngọc Ý lập tức đỏ ửng mặt, nghĩ tới mình vừa sờ mặt của hắn thì vô cùng ngại ngùng: "Thế tử, chàng cố ý, tỉnh rồi làm gì không nói cho ta" "Ta muốn xem nàng làm gì, ai ngờ nàng chỉ sờ mặt của ta, biết sớm thì nên đút no nàng rồi." Trong giọng nói của Vu Kì Thiên tràn ngập sự thất vọng. 

Ngọc Ý tức tối trừng mắt với Vu Kì Thiên, tại cũng đỏ lên: "Thế tử, chàng giở thói lưu manh. 

"Có sao, ta chỉ là muốn nói, nếu đút nàng no sớm chút, nửa đêm nàng sẽ không dạy kiếm đồ ăn, như vậy mới có thể ngủ ngon." Vu Kì Thiên mặt mày vô tội. 

Ngọc Ý cũng sắp tức điên, tên này chắc chắn là cố ý, cô lười quản hắn, giày cũng không đi, nhấc chân đi. 

Một bàn tay to kéo cô lại, dùng sức, cả Ngọc Ý Ngọc Ý ngã ra phía sau, vừa hay bị Vu Kì Thiên ôm vào lòng. 

Sau đó là kiểu chết cũng không buông tay. 

"Thế tử, chàng làm gì?" 

"Sợ nàng lạnh, sưởi ấm cho nàng." Vu Kì Thiên trả lời vô cùng nghiêm túc. 

"Ta không lạnh, thế tử chàng đừng nhân cơ hội chiếm tiên nghi của ta." Ngọc Ý cạn lời nói. 

"Người đâu!" Vu Kì Thiên đột nhiên gọi. 

Liêu Tinh canh ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, lập tức trả lời: "Thế tử có gì phân phó?" 

eyJpdiI6InFHUmxXcWtNdmEwVFwvcXU1S3dtcVRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVoRll5dFNWSGtEN3Y5KzM0ZTJaVk1PRmVcL3Juem9HNE94NWI5eGQzYktjWjRsN0daQ2F4OVlxeUY3elwvK1hON0gxeCtGMEZNeVwvRmQ2T3lQQng5TytvajZTbVYxcnF1N3FjNnNWcjdUV2RnN2NVcEtwMG0rTHlFRG92S3ZxZVlrdWw2QlZ0aVozaUJiOGtYT1NVU2xjMCszVHBRdm82OEkxM3hCa05NTGJOcURMc2l5RDdPc1JOZDlBZkFZZjkrblorSDZKaWZkVHZWQlBJczRDRjF0QTlkaVhFYStvUHNCU0dLeWlmdU04WUgxenplaTJNNFQzc3NWOE44QmZ4U2hHelV4amJ5U1R3QkxjbTBoXC80R1FJXC9xM08yMmVSTHFSRU4zOCtLRFFzUGkwclVIQVZnYzJpNW9zbEVTTFlxY3ciLCJtYWMiOiIxYjFiNDk1ZDgwZGE3M2FjNTYzNTBiNzdjZGRiNWEzMWRiMzQ4ODE2NWI5OWFlMDNmYzZhMjMwNjZlZjliMzBjIn0=
eyJpdiI6IkxTTDJxdVdkSmJOXC9iSTNVZUNsTHJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMyUnMrWDVwNmRDQ1BEbXpqaVVyUDZHRER4K1VxaWw5bWVaU1NoeEphK0R4TEtMK3B1b0k5cmdRNjJhRitFTHRsaGQ0TlFxXC92Z1FEZGNIcVhjTTBYZk9HSHUrUEc2SEVKaEw0WjVUWmFCa0tzQVR1YXRFcGcwQlZscjFHc2FPMk5PRFRoeUZvNU9kY1A2T05IWnEyM1ZIWVVoRzBWR1lGSTVRM2ZuXC9GbnJnPSIsIm1hYyI6IjY3YmU5YzdiMTRhNTlmYzM5ODgwMjZhZGM4MjFkNzUxNzljODIxY2ZiODAyMzM4MmMzZGZlNDJjMGQ1MjFiOGEifQ==

Không cần tự mình đi, đương nhiên cũng bớt việc, Ngọc Ý dựa vào lòng của Vu Kì Thiên: "Thế tử, chàng như vậy rất vô lại nha, vốn ta còn muốn nói một tin tốt cho chàng, bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi."

Ads
';
Advertisement