Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

Vu Kì Thiên nhấc chân đi tới: "Phu nhân đâu?" 

Lạc lão đang ăn đồ ăn nghe thấy, mặt chợt đen thui: "Vu tiểu tử ngươi cũng quá không có lương tâm rồi, vừa vào cửa không hỏi ta đang làm gì, vậy mà hỏi thê tử xấu xí đó của ngươi trước?" 

"Lạc lão ông ăn ngon, uống ngon, có gì phải hỏi." Vu Kì Thiên kháy lại. 

Lạc lão vừa hay ợ một cái, sắc mặt ngại ngùng: "Hôm nay ngươi ra ngoài làm gì đấy?" 

"Hoàng đế triệu kiến ta, nói chuyện tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân." Vu Kì Thiên ngồi ở đối diện Lạc lão. 

Vừa nghe thấy Phó lão phu nhân, sắc mặt Lạc lão thay đổi, lông mày nhíu chặt lại, đột nhiên cảm thấy trà sữa và hoa quả dầm trước mắt không ngon nữa. 

"Ta nhớ ra còn đan dược cần phải luyện, ta về trước." Lạc lão đứng dậy muốn đi. 

Vu Kì Thiên thấy ông ta như vậy, cũng không nói gì nhiều, chuyện giữa Phó lão phu nhân và Lạc lão hắn ít nhiều biết một chút. 

"Hôm nay Lạc lão sao lại ra ngoài?" Vu Kì Thiên hỏi. 

"Chắc là có liên quan tới phu nhân, phu nhân sau khi trở về từ Tô phủ thì bị Lạc lão gọi, không lâu sau thì phu nhân đưa Lạc lão ra ngoài, Lạc 

lão còn nói muốn dùng thử trà sữa và hoa quả dầm." Quản gia lập tức trả lời. 

"Ổ? Vậy phu nhân đâu?" Vu Kì Thiên nhìn qua. 

"Phu nhân sau đi ra từ chỗ Lạc lão thì về viện của mình, tới bây giờ chưa ra." 

"Ta đi gặp nàng" Vu Kì Thiên đứng dậy đi thẳng tới viện của Ngọc Ý, đẩy cửa vào thì nhìn thấy Ngọc Ý đang ngủ. 

Lúc này cũng sắp tối rồi, nha đầu này sao đột nhiên đi ngủ vậy. 

Vu Kì Thiên đưa tay qua, sờ trán của cô, lại phát hiện căn bản không có sốt. 

"Lẽ nào mệt rồi?" Vu Kì Thiên tự nói với chính mình. 

Ngọc Ý trong không đương nhiên có cảm giác, biết Vu Kì Thiên đã đi vào, nhưng bây giờ nghiên cứu máu tới giai đoạn mấu chốt, không thể 

cắt ngang, nếu không tế bào và độc tố bên trong sẽ biến dị, e là làm lại phải tốn chút thời gian. 

Vu Kì Thiên nghe hơi thở ngắn của Ngọc Ý, chỉ nghĩ cô mệt, giúp cô đắp chăn xong thì mới ra ngoài. 

Ra khỏi cửa, Vu Kì Thiên gọi Long Nhị tới, hỏi hôm nay Ngọc Ý đã làm gì. 

Long Nhị trả lời như này: "Thế tử, phu nhân tới Tô phủ giúp Tô tiểu thư bôi thuốc, mang về rất nhiều thịt khô, còn hỏi ta tình hình của Bắc Hoang, sau đó thì quay về rồi." 

"Bắc Hoang ư?" Vu Kì Thiên nhíu mày. 

"Phu nhân chỉ tùy tiện hỏi mấy câu, không có gì đặc biệt, có phải phu nhân không khỏe không?" Long Nhị lo lắng hỏi. 

"Không có, nàng ấy chắc là mệt rồi, ngươi làm việc đi." Vu Kì Thiên lại quay về phòng. 

"Được." 

Mệt mỏi một ngày, Vu Kì Thiên cũng mệt mỏi, hắn cởi áo ngoài, nằm ở bên cạnh Ngọc Ý, nhắm mắt lại. 

Ly vương phủ. 

Bạch Tử Huân tức giận đập ly trà xuống đất: "Đáng chết, vậy mà ngay cả hai lang trung giang hồ cũng không trông được, một đám phế vật." 

Vốn dĩ Bạch Tử Huân còn đang thấy may mắn cuối cùng cũng có người có thể chữa bệnh của mình, đợi một ngày, rất kích động, đợi ngày thứ hai có hơi sốt ruột, đợi tới ngày thứ ba thì Bạch Tử Huân không ngồi được nữa. 

Hắn lập tức gọi thủ hạ tới nhà trọ Phúc Lai theo dõi, kết quả thủ hạ lại nói ba ngày cũng không nhìn thấy hai lang trung giang hồ đó ra ngoài, Bạch Tử Huân nghe xong thì phẫn nộ. 

Cho dù không ra khỏi cửa, tóm lại phải ăn uống đi vệ sinh chứ, ba ngày không gặp ai, như vậy rõ ràng có điều kỳ lạ. 

Bạch Tử Huân đích thân dẫn người tới nhà trọ Phúc Lại, kết quả căn bản không tìm được người, hỏi chưởng quầy mới biết, hai lang trung giang hồ đó đã đặt phòng nửa tháng, nhưng ngày thứ hai tiểu nhị tới đưa cơm thì không thấy người đâu. 

Bạch Tử Huân nổi giận, ngay lập tức ra tay đánh cho chưởng quầy một trận, sau đó hạ lệnh niêm phong quán trọ Phúc Lai. 

Hành động này của Ly vương gây chấn động cả kinh thành, làm lòng người hoang mang, tất cả đều sợ hãi. 

"Truyền lệnh cho tất cả mọi người, cho dù là đào ba tấc đất cũng phải tìm được hai lang trung giang hồ đó!" Bạch Tử Huân ra lệnh. 

"Rõ." 

Tất cả người của Ly vương phủ đều xuất động, đường to ngõ nhỏ, quán rượu lầu xanh thậm chí sòng bạc cũng không bỏ qua, gây chấn động cả thành. 

Quán trà kể chuyện nào đó, Bạch Chiến đang vui vẻ nghe người kể chuyện nói, đột nhiên từ bên ngoài xông vào một đám người. 

"Quan gia, đây là chuyện gì, quán trà của chúng ta là nơi kinh doanh đàng hoàng?" Chưởng quầy lập tức cung kính hỏi. 

"Người đâu, lục soát!" Thị vệ cầm đầu hạ lệnh một tiếng, tất cả thị vệ xông ra khắp nơi lục soát. 

"Quan gia, xảy ra chuyện gì vậy?" 

"Ly vương đang tìm hai lang trung giang hồ một già một nhỏ, nếu nhìn thấy lập tức bẩm báo, nếu dám bao che quán trà này của ngươi không cần mở cửa nữa?" Thị vệ cầm đầu lạnh lùng hỏi. 

"Quan gia, không dám, không dám, dù cho tiểu nhân một trăm lá gan, tiểu nhân cũng không dám bao che." Chưởng quầy lập tức tỏ rõ sự trung thành. 

Các bách tính nghe kể chuyện khác thấy vậy, tất cả đều bị dọa, lũ lượt chạy ra ngoài. 

Chỉ có Bạch Chiến mặt mày không vui nhìn sang thị vệ cầm đầu: "Lãnh Vu, xảy ra chuyện gì thế?" 

Lãnh Vu thấy là tứ hoàng tử, lập tức hành lễ với hắn: "Thuộc hạ tham kiến tứ hoàng tử, có lang trung giang hồ một già một nhỏ tới Ly vương phủ lừa gạt, hiện nay bị Ly vương vạch trần, vậy nên Ly vương kêu thuộc hạ truy nã toàn thành" 

"Aiya, không ngờ nhị ca anh minh thần võ của ta cũng có lúc bị người ta lừa, thật là hiếm thấy, bản hoàng tử bây giờ tới xem tình trạng của nhị ca." Bạch Chiến xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nói. 

Sắc mặt Lãnh Vu nghiêm trọng: "Thuộc hạ khuyên tử hoàng tử lúc này đừng đi, điện hạ lúc này đang nổi giận." 

"Nói cũng đúng, có điều hiếm khi thấy nhị ca nổi giận như vậy, bản hoàng tử đứng từ xa nhìn một cái." Bạch Chiến nói xong thì lập tức chạy ra ngoài. 

Lãnh Vu thấy vậy, không nói nhiều, tự tứ hoàng tử muốn chết, thật sự có cản cũng không cản được. 

Trên đường lớn, Bạch Tử Huân mặt mày đen thui, căm hận, đang đi về phía vương phủ. 

Thật là tà môn, hắn vừa hỏi người trông thành, không nhìn thấy một già một nhỏ rời đi, hai người có điểm đặc sắc như vậy, không thể có người không chú ý. Hay là nói, hai người đó căn bản là dịch dung, nghĩ tới đây, Bạch Tử Huân càng tức giận. 

Đáng chết, vậy mà có người dám chơi xỏ lên đầu của hắn, thật là tìm chết. 

"Nhị ca, nhị ca huynh ở đây à?" Bạch Chiến ở cách không xa thở hổn hển chạy tới. 

Bạch Tử Huân vốn dĩ đã tức điên, nhìn thấy Bạch Chiến thì mặt mày càng đen: "Đệ tìm ta có chuyện gì?" 

"Ta nghe nói huynh bị người ta chơi xỏ." Bạch Chiến chạm đúng chỗ đau. 

Ánh mắt sắc bén của Bạch Tử Huân giống như lưỡi dao bắn qua, hai mắt giống như phun lửa, tức giận trợn lên: "Tin tức của đệ khá nhạy đấy." 

"Cả kinh thành đều biết nhị ca huynh bị chơi xỏ, ai to gan dám chơi xỏ huynh vậy?" Bạch Chiến tò mò hỏi. 

"Không có chuyện gì thì cút." Bạch Tử Huân không khách sáo mà nói. 

"Nhị ca, đừng nóng như vậy, ta không phải chỉ tò mò thôi sao, nhị ca hay là ta tra cùng với huynh, nói thế nào ở kinh thành này ta cũng rất quen thuộc, nói không chừng..." Bạch Chiến còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ đau nhói, cả người bị Bạch Tử Huân đánh ngất. 

eyJpdiI6IjZmRTljeUtPZHRiUDVDMUVNeFZqcnc9PSIsInZhbHVlIjoidXFcL2tKT2xEYkRhNFFyMFwvNHdkTDNJMmw1endiMDREenBZMlRKWmxpbms0dTFnZytRM1FLYWhUN1E4SE95cUhKRVNhcEwxcXVuTFdGUEFBNVZPWU45YlwvWEJxQTFoczNwb1Z0QzZ4MU5WTjN3dkdCa2dGRjZEaHBrUk94YkI4VzcrVlQ5RXR3SkVmenE5Q0hcLzdPdjEzQ0Y1d0ZMOFd2T1NVU0RzenY1Q1dXNVBZeHRNb2ZOb1h6WUpjbjhPa2NjVFkwMm40elFKRUh0dm8xVUwwQ283aGc9PSIsIm1hYyI6IjJjYTFjNjU2OWM3YjY0MDY0OWY4ODkyZmIxZWM5MzNkMTdlY2YxNGRmMmQ5YjJkY2U2NDlmN2VhMjI0ZGM0MGUifQ==
eyJpdiI6IkhcLzlicmNhSktPclhINVFrR0xqY3J3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZnSkQwc2hCSTZaY3Q4ekwrcnM1K0VIMEp5VmxGYmxpakp2NHRoS1FEOFJEN3czZEdaS1VYY3laVkFvOWcycXlNT3czc1YyVmdreGhBWG9FdzU3dnlwVDU2a3FETDdkemxaNEpGYTUrYWRoM1ZOT0FFTzZneGZJVnZlN3NIS2JZIiwibWFjIjoiMWQ2OGNmZmExYTQ1NzE2OGUxNmRiZDJmOGEwOGMxYmM0OWI2MmMxOGRmODMyNWZkNTcwN2ZlNDg0YWNhNzNmOCJ9

 

Ads
';
Advertisement