Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Ông ấy tìm ta làm gì?" Ngọc Ý bĩu môi. 

"Không rõ, dáng vẻ Lạc lão hình như rất gấp, ngài ấy kêu thị vệ mà thế tử phái qua chăm sóc đi ra nói, phòng thuốc đó ngài ấy chưa từng để người ngoài thế tử đi vào." Quản gia trả lời như vậy. 

Ngọc Ý muốn mặc kệ, nhưng Vu Kì Thiên không ở đây, nếu lão đầu đó thật sự xảy ra chuyện gì, sau này ai điều dưỡng cơ thể cho Vu Kì Thiên. "Vậy ta qua đó xem thử." Ngọc Ý đi thẳng tới hậu viện. 

Lần trước cô đã nhớ trận pháp, dễ dàng xuyên qua rừng trúc, đi vào phòng. 

Sau đó thì nhìn thấy Lạc lão một tay run rẩy, cả người co giật, vô cùng nhếch nhác. 

"Lão đầu, ông bị làm sao thế?" Ngọc Ý lập tức chạy tới, thuận tay rút ngân châm ở trong tóc ra, đâm vào huyệt vị nào đó của ông ta. 

Động tác nhanh chuẩn xác, đâm mấy kim xuống thì Lạc lão khôi phục bình thường, tay cũng không run nữa, cơ thể cũng không co giật. "Vẫn may nha đầu ngươi tới, nếu không lão đầu ta không biết sẽ bị hành tới khi nào." Lạc lão thở phào, cả người ngồi ì ở trên ghế. "Đừng nói ông như này là tự mình gây ra?" Ngọc Ý bĩu môi. 

"Còn không phải tại ngươi, tặng cái túi đó cho ta, ta nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra sơ hở, hơn nữa thuốc nước trong đó thật sự rất kỳ lạ, ta không phải tò mò hay sao, thấy cô đâm vào như vậy, vậy nên ta thử đâm mình mấy cái." Lạc lão ngại ngùng trả lời. 

Nghe vậy Ngọc Ý nhíu mày: "Ông không phải được mệnh danh Quỷ Y hay sao, vậy mà cũng có thể biến mình thành như này?" Lạc lão càng vô cùng quẫn bách, lại vịt chết cứng họng nói: "Từ xưa thần y đều dùng thân thử thuốc, ta là dùng thân thử kim. "Như vậy à, nếu ông không sao thì ta đi đây." Ngọc Ý đứng dậy muốn rời đi. 

"Nha đầu xấu xí ngươi không thể ở lại với ta à, ngộ nhỡ ta đâm mình hỏng thì sao?" Lạc lão bĩu môi. 

"Ông cũng đã nói thần y là trải qua luyện tập vô số lần, không luyện làm sao có thể thành kim cương." 

Lạc lão trợn ngược mắt, đó chẳng qua là cái cớ ông ta tùy tiện bịa ra, nha đầu này thật đáng hận. 

"Lẽ nào ngươi không muốn biết tình trạng sức khỏe của Vu tiểu tử sao?" Lạc lão cố ý hỏi. 

Quả nhiên một câu này khiến chân Ngọc Ý đã cất bước phải dừng lại: "Sức khỏe của thế tử như nào?" 

Hiếm khi thấy nha đầu này có hứng thú, Lạc lão có ý thẳng người nói: "Vu tiểu tử nói ra cũng đáng thương, kịch độc này của hắn bị từ trong bụng mẹ." 

"Ta đương nhiên biết cái này, ông có biết người hạ độc thế tử không?" Ngọc Ý nhìn qua. 

"Cái này lão phu cũng không nói rõ được, cha mẹ của Vu tiểu tử là một danh tướng của nước Thiên Hòa, năm đó nước Thiên Hòa gặp nguy 

cơ, bị ba nước khác liên thủ đối phó, là cha mẹ của Vu tiểu tử dùng một địch hàng vạn, dẫn dắt Long Ảnh Vệ kháng chiến. Lúc đó Vu phu nhân 

đã mang thai, vậy nên cha của Vu tiểu tử bảo nàng ta ở trong thành, cho dù bụng khá lớn rồi, Vu phu nhân vẫn đầy bá khí trốn ra, dẫn dắt mọi người chống trả. Ba nước xâm phạm, đánh lén trong đêm, Vu phu nhân lâm bồn, đêm đó tất cả mọi người liều chết đối kháng, vốn dĩ sức khỏe của phu nhân rất tốt, nhưng không biết tại sao khi sinh đột nhiên ra máu rất nhiều. Cộng thêm có người tới báo, nói rằng Vu tướng quân chiến tử sa trường, hơi thở cuối cùng của Vu phu nhân sụp đổ, nôn ra một ngụm máu, cuối cùng chết vì mất máu. Mọi người bảo vệ Vu tiểu tử, mang hắn chạy trốn, may mắn thoát nạn, về sau ba nước khác bị đánh lui, nhưng Vu tướng quân và Vu phu nhân lại chết, lúc đó phủ tướng quân và Long Ảnh Vệ cũng tử thương nghiêm trọng. Về sau bách tính đưa linh cữu mười dặm, tiên đế và thái hậu đích thân đưa tiễn, cảnh tượng đó rất hoành tráng, cho dù là thái thượng hoàng cũng không được như vậy, mọi người đều nói phu phụ Vu thị dùng mạng cứu cả nước Thiên Hòa, cứu tất cả bách tính." Lạc lão cảm thán nói. 

Nghe vậy Ngọc Ý cũng không khỏi đau lòng: "Vậy nên độc trên người thế tử là do lúc đó có người cố ý hạ độc Vu phu nhân?" 

"Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, nếu không tuy Vu phu nhân là một người phụ nữ lá gan và sự thông minh không thua đàn ông, hơn nữa thường hay luyện binh lên chiến trường, không thể yếu ớt như vậy được." 

"Vậy ông có biết là ai hạ độc không?" Ngọc Ý mặt mày nghiêm nghị nói. 

"Cái này ta đâu có biết, lúc đó ba nước tới xâm phạm, nhiều người như vậy, hơn nữa trong kinh thành loạn thành một mớ, tất cả đều là bách tính, nạn dân, còn có tướng sĩ. Lúc đó cũng không phân ra quân đội, bách tính gì cả, chỉ cần là đàn ông có thể đi được, đều cầm vũ khí đối kháng nước khác xâm nhập, nhiều người như vậy đều ra vào phủ tướng quân, rất khó tìm ra người khả nghi." Lạc lão thở dài. 

"Vậy nên chắc chắn là có người giả thành thị vệ hoặc nạn dân, nha hoàn, lẻn vào phủ tướng quân, sau đó hạ độc Vu phu nhân, tâm tư này thật ác độc. Hoặc là kẻ địch của Vu gia, hoặc là gian tế của ba nước khác, phạm vi lớn như vậy thật sự không dễ tra." Ngọc Ý mặt mày nghiêm trọng. 

"Nha đầu xấu xí ngươi nói không sai." 

"Nếu ông không có chuyện gì khác, ta đi trước, ta còn có việc phải làm." Ngọc Ý xoay người muốn đi. 

"Nha đầu xấu xí ngươi sao nói gió là mưa chứ, không thể ở lại với ta à, một lão đầu như ta ở đây rất cô đơn." Lạc lão lập tức bán thảm. 

"Ông có thể ra ngoài, bên ngoài có quản gia, có thị vệ, rất nhiều người, hơn nữa còn có đồ ăn ngon, hôm nay trong phủ chắc có trà sữa và hoa quả dầm, ông có thể đi thử." 

"Trà sữa, hoa quả dầm, đó là thứ gì, sao ta chưa từng nghe?" 

"Đồ ăn ta nghiên cứu, ông đương nhiên chưa từng nghe, người của cả phủ thế tử đều ăn rồi, khen ngon, ông nên ra ngoài đi lại nhiều, cả ngày ở trong phòng này cũng không ra ngoài hoạt động, không tốt cho vết thương lành lại." Ngọc Ý nói xong thì đi thẳng ra ngoài. 

"Nha đầu xấu xí ngươi đợi ta, aiya, vết thương của ta." Lạc lão vội vàng đi theo. 

Ngọc Ý về phòng của mình, sau đó vào không gian, lần trước cô giúp Vu Kì Thiên chữa trị, đặc biệt giữ lại một ít máu của hắn, dùng để nghiên cứu. 

Cha mẹ hy sinh vì nước, con trai lại kịch độc quấn thân, rốt cuộc là tên khốn nào hạ độc như vậy. 

Mà sau khi Lạc lão ra ngoài, Hình Lâm và quản gia lập tức chạy tới: "Lạc lão có gì phân phó, kêu người nói một tiếng là được, thế tử nói ngài bây giờ phải nghỉ ngơi nhiều, giúp cho vết thương mau khỏi." 

"Ta nghe nha đầu xấu xí nói, các người giấu ta lén uống trà sữa và hoa quả dầm?" Lạc lão đanh mặt nói. 

Sắc mặt quản gia chợt cứng đờ: "Nha đầu xấu xí?" 

"Chính là thê tử Vu tiểu tử mới lấy." 

Quản gia cạn lời: "Đó là phu nhân thế tử mới lấy, Ngọc tiểu thư, trà sữa và hoa quả dầm đều là do phu nhân phát minh, người trong phủ đều đã ăn, khen không ngớt, hơn nữa cũng bán rất đắt hàng ở quán rượu quán trà" 

"Vậy ngươi còn đợi cái gì, mau mang tới cho lão đầu ta nếm thử." Lạc lão thúc giục. 

eyJpdiI6ImozR1FRSGUxcUVKRmJXT21jYUZNMUE9PSIsInZhbHVlIjoiNkNQcUpSOXZabVZWNHVUZVVzcUF2MytpRjB5TUlFd0JOb1I1TGpWbU9KdmpnRlp6QjBuVys0VWcyRHRGYXYwM2xiZERyN1wvUjNVTkpoeDE2c0szZFZQcHh4M204c1dmenFkN3V0ZTc1SnVSV0d4eFRmZU1zdVY2cFZvXC9ubThUY3VYRXJxZjIweDZmWWhHWVRRMEJ0YTY2b2lQUWxXQ1VRb2kxWnBXS3ZjbmlDcXdoZzdqVjhsY1dcL0NGbHl5R0FSIiwibWFjIjoiZDFhZmU0OGJkYzZlOGE3N2ZhYTJkN2EyZWUyNmI4YzVhNjE1OTJhODYwYzZkZjg2MmI2ZWJiMjE2ZjYyNjcwMiJ9
eyJpdiI6IjA4YUg3em9PWm5tTXVobDYwbWhER3c9PSIsInZhbHVlIjoicjZ3ZStkZG54UXdBcGFNS2pDMTAydFhlNGl2V1R3NEJWZkkreWtMN0M4aElzQWJ0NUtlZGhZeDk5V2FGblVyN1dOZ1pxTkdnQmQxa2pOT1dMOFwvNDNpVTBCY1FnUzhsSjJwRmRBWmpYVVgrd3NGaVwvZ1RKYmp6Umk5TUdCU28wSW5vMERYazhOdUhwc1JWSzc4MkExZ0RMaUl2YkRyOW5mRCtcL2FSMEVoeDllbHhPamFqb04xc1NDSXZZQ1wvMFVLNFJzcnpGSmFjVzhsdFhsSm1TckdBSVpcLzdtV0Z0YUpBWmlhUE5YTUlzTDB4dnJ5VUcrcG1CdlhQeXJWNlFzbk1DN0lIZWdkS1VFTWN1OGJJVjVCUmtBXC95bGw3b3dcL0djS0lcL1pZR3JPZGxSWlwvelwvVG5xbHJpRFRTMVBURFplXC9zV3ZDbHF4Yk5KU0tjNWpaQUxKa1RFUUdBckU2cVNLR2RZdEdhd0tVNzdmN3VxVVZDVXdrZWdpbGJiWDdOU3lXdzJIUmlDdkF3eTdLUDVGdnJpak9XbHVDa3pYYlBPZjRlTDBvTzhSRlhGVnJWellSc1BLS0owdmVMSDNjV1VZa3lcL0l4Q0s2Q3Z1YkYzaVFhTlwvMnpCNEtiRDBUY3ArdElYeFY5dEw5Nzl1czIwPSIsIm1hYyI6IjU0ZjkwMDdhNzY3N2QxMjRkMTY1MGIyMTQwZWNjMjg0NmVmMzk2OTg3Y2Q4Mzg4NDIxNGVkNGM4MTkxYzk0NmMifQ==

Lạc lão luôn kiêu ngạo quái đản, lạnh lùng từ khi nào không màng hình tượng như vậy.

Ads
';
Advertisement