Sắc mặt Tô Nhược Nhi cũng lạnh đi: "Bà ta chẳng qua là muốn để con gái của bà ta thay thế ta đi tham gia tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, đúng rồi Ngọc tiểu thư, cô chuẩn bị quà mừng thọ chưa?"
Ngọc Ý không hiểu: "Tại sao ta phải chuẩn bị?"
Lần này Tô Nhược Nhi đã kinh ngạc: "Lẽ nào cô không đi tham gia tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân sao?"
"Tại sao ta phải đi?"
Tô Nhược Nhi thấy cô thật sự không biết, vội vàng giải thích: "Phó lão phu nhân là tỷ tỷ ruột của đương kim thái hậu, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phu quân của bà ấy còn là chiến thần tướng quân của nước Thiên Hòa, năm đó Phó lão phu nhân và chiến thần tướng quân là một đoạn giai thoại của nước Thiên Hòa. Bọn họ rất yêu nhau, phu thê cùng nhau chinh chiến sa trường, đánh địch tan tác, giành được bao nhiêu chiến thắng, được bốn nước kính nể và sợ hãi, chỉ cần bọn họ xuất chiến thì chưa từng thua. Nhưng trong một trận chiến dịch sau này, chiến thần tướng quân không may qua đời, tuổi còn trẻ đã hy sinh vì nước, Phó lão phu nhân một mình ở góa nhiều năm, sau khi phu quân mất không tái giá nữa, càng không có con cái. Vậy nên mỗi năm tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân đều do thái hậu đích thân tổ chức, thứ nhất là thể hiện sự tôn trọng và sự kính nể đối với Phó lão phu nhân, thứ hai cũng là muốn để lão phu nhân vui. Tiệc mừng thọ hôm đó hoàng đế và thái hậu đều sẽ tham gia, danh môn vọng tộc trong kinh thành đều sẽ tham gia, cũng có rất nhiều chàng trai cô gái chưa thành thân tham
gia. Cơ hội tốt như vậy, nếu được công tử nhà ai hoặc gia tộc quyền quý nhìn trúng, vậy chẳng phải một bước lên mây ư. Tô Kiều Thi là con vợ lẽ, căn bản không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ này, vậy nên Tô Lưu thị mới nhiệt tình như vậy, còn không phải là vì tương lai của con gái bà ta sao."
Ngọc Ý nghe thì thấy ngạc nhiên: "Cô không nói ta thật sự không biết, Phó lão phu nhân này vậy mà lợi hại như vậy, thật sự là tấm gương của các cô gái.
"Đó là đương nhiên, ở kinh thành thậm chí ở bốn nước có biết bao cô gái coi Phó lão phu nhân là đối tượng sùng bái, nhắc tới bà ấy đều khen không dứt lời, năm đó cũng là một đời anh hùng. Thật ra ta cũng rất sùng bái bà ấy, muốn giống như bà ấy có thể gả cho một nam tử mình yêu sâu đậm, phu thê yêu thương lẫn nhau, cũng không biết ta có vận may như vậy không." Tô Nhược Nhi cảm thán.
"Sẽ, duyên phận rất kỳ diệu, cô có thể nghĩ như vậy là rất tốt rồi." Ngọc Ý tán thưởng nói.
Hôn nhân của cô gái bình thường đều theo lệnh của cha mẹ, người gả đi bình thường đều không biết gì, hoặc chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm, chỉ có hôn nhân kèm lợi ích và quyền lực.
Nghe thấy lời này của Tô Nhược Nhi, Ngọc Ý rất tán thành.
"Mong được như lời của cô." Tô Nhược Nhi cảm kích nói, từ sau quen Ngọc Ý, hình như vận may của nàng ta tới không ngừng.
"Nếu cô đã biết tâm tư và dự định của bọn họ, còn có thể để bọn họ được thành công ư?" Ngọc Ý hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, trước tiên để bọn họ đắc ý mấy hôm, mỗi ngày ta đều dùng mặt nạ giải độc cô cho ta, ngoài nha hoàn của ta không ai
biết mặt của ta khỏi như nào rồi, đợi tới hôm mừng thọ Phó lão phu nhân, ta đột nhiên đứng ở trước mặt bọn họ nói mặt khỏi rồi, bọn họ không phải sẽ bị tức chết hay sao, có câu hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, tới lúc đó cha ta tuyệt đối sẽ để ta đi, dù sao ta mới là đích nữ." Tô Nhược Nhi nói từng câu từng chữ.
Ngọc Ý nhìn sang nàng ta: "Coi như cô thâm.
"Ta chỉ là ăn miếng trả miếng, bọn họ đối với ta không có ý tốt, tại sao ta phải khách sáo với bọn họ, chuyện này cũng phải cảm ơn cô, là cô khiến ta hiểu được người hiền sẽ bị người khác bắt nạt." Tô Nhược Nhi cảm kích nói.
"Không tồi, ta thích tính cách này của cô." Ngọc Ý giúp nàng ta bôi xong thuốc mỡ, trong lúc vô tình nhìn thấy thịt khô ở trên bàn: "Đây là cái gì?"
"Đây là thịt bò khô, cha ta không phải quản lý Bắc Hoang hay sao, quận thủ bên đó năm nay đưa một ít thịt khô tới, nếu cô thích ăn thì ta lấy một ít tới cho cô, còn rất nhiều." Tô Nhược Nhi mở miệng.
Ngọc Ý cũng không khách sáo, cầm một miếng lên ăn một miếng: "Aiya, mùi vị này không tệ."
Tô Nhược Nhi lập tức gọi Lộ Nhi vào, bảo nàng ta đựng hết số thịt khô được đưa tới hôm qua lại, nàng ta vốn còn đang rầu rĩ sao làm cảm ơn Ngọc Ý, dù sao người ta là phu nhân của thế tử, vinh sủng vô tận, ăn uống mặc đều không thiếu.
Hiếm thấy Ngọc Ý có thứ thích ăn, nàng ta vừa hay có, Tô Nhược Nhi không hề keo kiệt.
"Không cần nhiều như vậy, cho ta thử một ít là được, cho ta hết thì cô ăn gì?" Ngọc Ý nói.
"Bình thường ta cũng hay ăn, ăn cũng chán rồi, hiếm kihi thấy cô thích ăn, chỗ thịt khô này cứ cách một khoảng thời gian sẽ đưa tới, lần sau bên đó đưa tới ta đưa tới cho cô một ít, đều được hong khô thì thịt bò đen ở nơi đó, mùi vị rất được."
"Nói như vậy, bên phía Bắc Hoang có rất nhiều sao?" Ngọc Ý nhìn qua.
"Phải, ở đó đều là dân tộc du mục, các bách tính đều chủ yếu sống bằng bò dê, mọi người đều sống bằng nghề chăn gia súc, hiện nay thảo nguyên tháng năm ở đó cũng tạm, chỉ là tới mùa đông, Bắc Hoang heo hút ít người, vùng đất rất lạnh, bò dê đều không có gì ăn, rất nhiều con chết đói, các bách tính chỉ có thể chia số bò dê đã chết ra." Tô Nhược Nhi cảm khái nói.
"Vậy cha cô không quản sao?"
"Cha ta muốn, nhưng Bắc Hoang rộng lớn ngay cả triều đình cũng không có cách, mỗi năm triều đình đều chuyển lương thực quần áo qua đó, nhưng bách tính nhiều, chia tới tay cũng không được bao nhiêu." Tô Nhược Nhi thở dài.
"Vậy giao thông ở Bắc Hoang như nào, tới kinh thành có tiện không?" Ngọc Ý tò mò.
"Giao thông không phải quá thuận tiện, bên đó quá hoang vu, rất nhiều núi cao và hoang mạc, có mấy đường thủy, nhưng nếu gặp lúc mùa xuân khô hanh, đường thủy cũng không thể thông hành. Đợi tới mùa đông, tuyết rơi nhiều, cha ta nói cha ở đó vừa ra khỏi cửa thì bị tuyết chôn vùi, khó mà đi nổi."
Ngọc Ý không khỏi bĩu môi: "Vậy thì thật thảm, cô nói tình hình ở đó cho ta đi."
Tô Nhược Nhi nói ra toàn bộ những điều mình biết, khi Ngọc Ý sắp đi thì để lại cho nàng ta mấy thứ, lúc này mới trở về.
Trên xe ngựa, Ngọc Ý luôn không nói chuyện, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Long Nhị lo lắng nhìn qua: "Phu nhân, người sao vậy?"
Bình thường trên đường phu nhân trở về đều muốn mua đồ ăn đồ uống, sao hôm nay yên lặng như vậy.
"Long Nhị, người từng tới Bắc Hoang chưa?"
"Đương nhiên đi rồi, Bắc Hoang là một nơi chim không thèm ỉa, hoang vắng ít người, giao thông không tiện, khí hậu khô hanh, hơn nữa không có đất bằng, sơn mạch trải dài, cũng có mấy phiến thảo nguyên lớn." Long Nhị trả lời.
"Người ở đó sinh sống như nào?" Nguyệt Nhi không hiểu, hỏi.
"Ở đó đều chăn thả bò dê, ở đâu cũng có đồng cỏ thì chăn thả bò dê ở đó, ăn hết chỗ này thì tới chỗ khác, tóm lại người ở đó không có nơi ở cố định."
Nguyệt Nhi nghe vậy thì nhíu mày: "Vậy cũng quá thảm rồi."
"Khá thảm, phu nhân người sao đột nhiên muốn hỏi Bắc Hoang vậy?" Long Nhị hỏi.
"Tùy tiện hỏi thôi." Ngọc Ý trả lời.
Một nhóm người trở về phủ thế tử, kết quả Vu Kì Thiên không có ở phủ thế tử, mà được hoàng đế triệu kiến nên vào cung rồi.
Ngọc Ý còn chưa hiểu thì thấy quản gia đi tới: "Phu nhân, người cuối cùng cũng trở về, Lạc lão ngài ấy tìm người."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất