Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

Những thứ này đều dụng cụ y tế của hiện đại, nếu bị những người cổ đại này nhìn thấy, còn không biết sẽ gây ra họa gì. 

"Nha đầu xấu xí ngươi nói cái gì đấy, lão đầu ta là Quỷ Y vô cùng được sùng bái ở bốn nước, thứ tốt gì chưa từng thấy, ta sao lại khiến người không yên tâm chứ." Lạc lão không vui nói. 

Ngọc Ý lười giải thích, thấy trạng thái của ông ta không tệ thì rút kim truyền dịch ở trên tay khác của ông ta ra, ngay cả túi treo cũng ném đi. "Như vậy là được rồi sao, ta thấy trong túi đó còn rất nhiều dung dịch, lẽ nào không cần truyền hết sao?" Lạc lão vội hỏi. 

"Không cần, tinh thần của lão đầu ông tốt như vậy, không cần truyền nhiều như vậy." Ngọc Ý trả lời. 

Lạc lão vừa thấy cô lại muốn cất đi thì đưa tay túm lấy cái túi truyền dịch đó: "Nha đầu xấu xí ngươi để lại cái này cho ta đi, ta điều dưỡng sức khỏe cho thế tử mười mấy năm, vừa có công lao lại có khổ lao, ngươi để ta xem thêm đi." 

"Vậy thật sự vất vả cho lão nhân gia ông rồi, ta sẽ bảo thế tử báo đáp ông." Ngọc Ý trả lời. 

Thấy cô mắm muối không ưa, hai mắt của Lạc lão khẽ đảo nhìn về phía cửa: "Vu tiểu tử, Vu tiểu tử cứu mạng, nha đầu này muốn giết ta, cứu mạng, Vu tiểu tử!" 

Tiếng kêu cứu thê thảm đột ngột khiến sắc mặt của Vu Kì Thiên đợi ở cửa trở nên nghiêm nghị, cả người đều căng cứng. 

Có điều nghĩ tới lời dặn của Ngọc Ý vừa rồi, hắn cũng không dám tùy tiện xông vào. Ngọc Ý thấy Lạc lão kêu thảm thiết, cô khinh bỉ nói: "Diễn sâu quá rồi, thế tử vào đi." 

Nghe thấy câu này, Vu Kì Thiên lập tức đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Ngọc Ý mặt mày cạn lời, mà Lạc lão lại kêu thảm thiết liên tục. 

"Diễn, tiếp tục diễn." Ngọc Ý cạn lời, nói. 

"Vu tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tới, nha đầu xấu xí này vừa rồi thật sự muốn giết ta, nàng ta thấy ngươi tới mới dừng tay!" Lạc lão giả vờ ấm 

ức. 

Vu Kì Thiên liếc nhìn vết thương trên vai của ông ta, đã xử lý xong, lúc này mới thở phào. 

"Chuyện gì đây?" 

"Ta giúp lão đầu này xử lý vết thương, kết quả ông ấy nhòm ngó dụng cụ y tế của ta. Nếu lão đầu ông muốn, ta tặng ông là được, tới mức diễn sâu vậy à?" Ngọc Ý khinh thường nhìn ông ta. 

"Nha đầu xấu xí lời này của ngươi là thật à, ngươi đã nói tặng ta thì tuyệt đối không được nuối lời." Lạc lão vô cùng kích động. 

Đâu còn dáng vẻ kêu thê thảm đầy đau đớn nữa, vẻ mặt tươi tỉnh, đưa tay cầm dụng cụ truyền dịch trong tay xem mãi, vô cùng tò mò. 

Vu Kì Thiên cạn lời, hắn và Lạc lão quen biết mười mấy năm, tuy bình thường tính cách của Lạc lão rất quái đản, cổ quái, nhiều nhất là khó chung đụng, chưa từng bán thảm như này. 

"Nếu vết thương đã được xử lý xong, vậy thì cố gắng nghỉ ngơi, những ngày này ta sẽ phái Hình Lâm tới chăm sóc ông." Vu Kì Thiên mở miệng. 

"Tiểu tử Hình Lâm đó bình thường lái nha lải nhải quá ồn, ta không muốn hắn, để nha đầu này tới chăm sóc ta." Lạc lão đanh mắt nói. 

Vu Kì Thiên không thèm suy nghĩ mà nói: "Không được, tính cách của Ngọc Ý khó và quậy hơn Hình Lâm, nếu để nàng ấy ở đây, Lạc lão đừng nói nghỉ ngơi, e là ngủ cũng khó, vết thương hiện nay của ông vừa xử lý xong, cần tĩnh dưỡng. 

Lạc lão nhíu mày nhìn qua: "Vu tiểu tử nói đường đường chính chính vậy làm gì, ta thấy ngươi là sót thê tử của ngươi, sợ ta bắt nạt nàng ta." "Không có, ông không bắt nạt được nàng ấy." Vu Kì Thiên dửng dưng đáp lại. 

Tuy quen biết Ngọc Ý chưa lâu, nhưng Vu Kì Thiên biết tính cách của Ngọc Ý ghét ác như kẻ thù, Ly vương cũng bị cô chơi xỏ xoay vòng vòng, hoàng đế cũng có thể dễ dàng đối phó, một Lạc lão đương nhiên không là gì. 

Lạc lão nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi: "Vu tiểu tử ngươi giỏi lắm rồi, học được cách bao che khuyết điểm, nói thế nào ta cũng là trưởng bối của ngươi, cái mạng của ngươi đều là ta giữ cho ngươi, ngươi vậy mà đối xử với ta như vậy ư?" 

"Ơn cứu mạng Lạc lão đối với ta, ta cả đời cảm kích, cũng sẽ báo đáp, nhưng Ngọc Ý nàng ấy là phu nhân của ta, không phải là một đồ vật hay vật phẩm, cho nên ta phải tôn trọng nàng ấy, càng không thể để nàng ấy chịu ức hiếp, dù sao nàng ấy là ta lấy về hưởng phúc" Vu Kì 

Thiên bá khí trả lời. 

Ngọc Ý ở bên cạnh cảm động không thôi, dáng vẻ bệnh vực đầy bá khí của thế tử thật sự quá ngầu, không hổ là phu quân cô chọn trúng, quả 

nhiên biết thương cô. 

"Wow, thế tử chàng như vậy ta thích lắm, người ta rất yêu chàng, moa moa." Ngọc Ý vui vẻ đi tới ôm cánh tay của Vu Kì Thiên, hôn một cái vào má của hắn. 

Khóe miệng Vu Kì Thiên cong lên, rất là hài lòng. 

Lạc lão thấy vậy thì mặt đen thui: "Hai người trẻ tuổi các người làm vậy ở trước mặt ông già, thật là bại họa phong tục, đi, đi mau đi, đừng để ta nhìn thấy các người, thật mất mặt. 

"Vậy Lạc lão ông cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ phải người tới." Vu Kì Thiên dẫn Ngọc Ý rời đi, sau khi ra ngoài còn không quên đóng cửa. "Thế tử chàng vừa rồi quá ngầu, ta còn tưởng chàng muốn để ta lại chăm sóc lão đầu đó." Ngọc Ý bĩu môi. 

"Tính cách của nàng tản mạn tùy ý, không muốn nghe chi phối của người khác, càng không muốn hầu hạ người khác, tính cách của Lạc lão quái đản, nếu thật sự để nàng lại, e là hai người sẽ dỡ tung cái phòng mất." Vu Kì Thiên trả lời. 

"Vẫn là thế tử hiểu ta, vậy nên không buông thế tử chàng, ta chịu ấm ức này, ta rất hài lòng, ngày mai nấu đồ ăn ngon cho chàng." Ngọc Ý vui vẻ nói. 

"Được." 

Giày vò lâu như vậy, hiện nay đã rất muộn, hai người về phòng tắm rửa đi ngủ. 

Bên này, Lạc lão ở trong phòng thấy bọn họ đã đi, vốn dĩ sắc mặt hỏa khí bừng bừng lập tức trở nên vui vẻ và kích động, một cánh tay duy nhất có thể cử động lập tức để cái túi truyền dịch đó lên bàn, bắt đầu nghiên cứu. 

"Nha đầu xấu xí đó tính tình thật tệ, có điều thứ này cũng rất thần kỳ." Lạc lão không nhịn được mà khen ngợi. 

Hắn điều chỉnh cái lăn ở bên trên thì nhìn thấy dung dịch chạy nhanh hoặc chậm, không khỏi cảm khái thiết kế của thứ này thật tuyệt. 

Sáng ngày hôm sau, Ngọc Ý ăn cơm xong thì tới Tô phủ, trước khi đi còn không quên kêu quản gia bê một bát sữa chua hoa quả cầm theo. 

Tô phủ. 

Hạ nhân vừa thấy là Ngọc Ý, lập tức cung kính mở cửa, dẫn bọn họ đi thẳng tới chỗ của đại tiểu thư, Tô hầu gia dặn dò rồi, tuyệt đối không thể thất lễ với Ngọc Ý. 

"Ngọc tiểu thư cô tới rồi, mau vào." Tô Nhược Nhi nhiệt tình nói. 

"Được, mặt của cô sao rồi." Ngọc Ý hỏi. 

Nha hoàn Lộ Nhi lập tức đóng cửa lại, canh ở cửa. 

Tô Nhược Nhi vui vẻ trả lời: "Đỡ nhiều rồi, mỗi ngày đúng giờ dùng thuốc cô cho ta, còn cả thuốc kháng viêm đó nữa, ta thấy vết thương khỏi hơn nửa rồi." 

Nàng ta lập tức lau mặt nạ giải độc trên mặt đi, lộ ra gương mặt thật. 

"Khôi phục không tệ, nhìn như này thì thêm mười ngày nữa thì có thể khôi phục như cũ." Ngọc Ý đi qua giúp nàng ta kiểm tra vết thương, bôi thuốc mỡ. 

"May nhờ có Ngọc tiểu thư, đại ân đại đức của cô ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp." Tô Nhược Nhi vô cùng cảm kích. 

"Không cần nói khoa trương như vậy, ta chỉ là nhìn không quen có người hống hách như vậy, hôm qua ta vừa làm một loại đồ ăn, hôm nay mang cho cô nếm thử." 

eyJpdiI6InZXVmNFenVBQmVibFc0emhhQ3VsakE9PSIsInZhbHVlIjoiZXNTRVMzUUtPVnVEdjlBV0x5XC9IV2J0bkNrOUd6d21mS1JHVWRtUUNHb0orWGFBeGJDVHhFdVZOYkZSRnZvaDhmamZqWkkrYWdjMWczZ2RKeTM2WG9JUHRiQlZuZ2ZGZTBvaUtiZFVLakFRPSIsIm1hYyI6IjVmNjZhYjI5ZmE3ODc2OWM3YmNjYTRjNDZkMTg0YWUwMDQxN2U3YTFkNGU3MjNlYzQ3ZmYxMTI1YzlmOTkxYjQifQ==
eyJpdiI6IjhsN2wraXVGZlwvbnBsbFpGVUlZc3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImU1dTBSZW1HOWptUEpnVFhUUTJSUkhkbWRZNkRQalJlRmozNE5UNVJGc1dObWt3Y25pMnRua0d4WVwvU1NEY0dqU0NFaDUrVjBDMWI0SnBVM0x0SSt5OFhIRDg5d2xtWWw2SExYZGlReTZTckJcLytCUnJGekp0eWYxVk8wWUUwOUN6ZGlpM053RGxhRFVKRVFReFwvajNKZjJmc3k1NWZWaGhVdzhaMFBPVTJNUTNSV05XVHp2R0FIVFBxd0toeWNxQ3dsb1E3bzg3OTFKNHFadW1uOXliNmk5clZUeEdoeTREWHNXTlRmaFMzcVlCQndKWkpMeTdKRkxMaXhrSG1NXC9FS21KNm51cjJwWTcybnBZXC9CSkFlQ2JBd2VkR1lOeWtwQVd6UDl1UHEzMmgzU01kanN5Z3dvalNDZTkwQTZ4RkZSblJsaE9pc0VuWk9DXC9menA3UVlXOXUrendEMm82UWp4Z0d1YTByTzhaaHRtelV5UlJGRE9jbmZOZEdRZlwvK1ZLMDNrR0M2NGhjZE14ckxXZ3NQUlRZazE5VnZPWThNNlZ3UWIyVXFhVGxZPSIsIm1hYyI6IjZmNjY3NDA2MTgxZDUwODRlMWQ0NzJkM2IxODZlODMyNjIxY2FmZTM3OGI5ODczZjNiNDdiNTFiNGI2OGIwYjUifQ==

Ngọc Ý nhíu mày: "Mẹ kế này của cô thật có lòng với cô."

Ads
';
Advertisement