"Kêu gì chứ, chẳng qua chỉ sâm sâm như muỗi đốt thôi, ông kêu khoa trương như vậy, thế tử còn tưởng ta làm gì ông đó." Ngọc Ý bĩu môi. "Nha đầu chết tiệt, khi ngươi ra tay không biết nói trước một tiếng à?" Lạc lão oán trách.
"Ta đây là đánh bất ngờ, nếu nói với ông, ông không phải sẽ sợ sao."
"Sợ, ai sợ chứ, lão đầu ta từng chữa trị cho biết bao nhiêu người--" Lạc lão vừa muốn khoe khoang, kết quả nhìn thấy Ngọc Ý không biết từ đâu lấy ra rất nhiều thứ để trên bàn, đều là thứ ông ta chưa từng thấy.
"Những cái này là gì?"
"Dụng cụ lát nữa phẫu thuật cho ông, dùng để rút mũi tên cho ông. Mặc kệ nhìn thấy gì cũng đừng nói ra, nếu không phải móc kép ngược này quá phiền phức, cần quan sát phản ứng của ông bất cứ lúc nào, ta thật sự sẽ một kim đâm ngất ông." Ngọc Ý hừ giọng, nói.
Lạc lão đâu còn quan tâm tranh cãi với cô, ông ta là người say mê y học, đặc biệt là có tình yêu gần như cố chấp đối với y thuật, vậy nên hai mắt của Lạc lão tò mò đánh giá những thứ này, đó đều là những thứ ông ta chưa từng thấy, còn Ngọc Ý nói gì, ông ta cũng không nghe thấy.
Ngọc Ý đầu tiên tìm một cái giá, treo túi truyền nước, sau đó truyền dịch có tính chống viêm giảm đau cho Lạc lão.
Lúc kim đâm vào huyết quản, có hơi đau, có điều cũng chỉ trong nháy mắt là hết.
Nhìn từng giọt dung dịch chảy vào huyết quản của mình, Lạc lão sửng sốt: "Nha đầu xấu xí, đây là thứ gì?"
"Truyền dung dịch chống viêm giảm đau cho ông, lát nữa tay để như vậy là được, đừng động đậy, càng đừng giơ cao, nếu không sẽ bị máu chảy ngược." Ngọc Ý giải thích.
Lần này Lạc lão không nghi ngờ và hét quậy như trước đó, yên lặng nhìn thứ trên tay, cảm nhận dung dịch lạnh lẽo đó chảy vào cơ thể của mình, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ngọc Ý đưa tay bóp vai của ông ta, thấy Lạc lão không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn dụng cụ y tế đó thì biết thuốc tê đã có tác dụng.
Cô trước tiên lấy bông gạc nhúng cồn giúp ông ta rửa sạch vết thương, lau sạch, rồi cầm nhíp và dao sát trùng, sau đó cầm dao cắt chỗ thịt thối vướng ở trên đầu vai của móc kép ngược, tay còn lại nhanh chóng rút ra.
Động tác thuần thục, nhanh dọn dứt khoát, một phát là xong, thời gian không tới nửa nén hương thì đã rút được mũi tên ra.
"Keng" một tiếng, mũi tên bị ném lên bàn ở bên cạnh.
Lúc này Lạc lão mới hoàn hồn, sững sờ nhìn vai: "Nha đầu xấu xí, ngươi rút ra rồi à?"
"Nếu không thì sao?" Ngọc Ý hỏi ngược lại, nhanh chóng giúp ông ta xử lý vết thương, sát trùng, bôi thuốc, băng bó.
Lạc lão bỗng cảm thấy khó tin: "Như này cũng quá nhanh rồi, ngay cả lão đầu ta rút mũi tên, kiểu gì cũng phải tốn thời gian một nén hương, không đúng, sao ta không cảm thấy vai đau?"
"Ta dùng thuốc tê cho ông, loại gây tê phần vai, cho nên ông không cảm thấy vai đau, các chỗ khác của cơ thể còn có thể hoạt động. Nếu gây tê toàn thân, ông ngay cả nói chuyện cũng không nói được, mũi tên này là vết thương nhỏ, gây tê phần vai là đủ rồi." Ngọc Ý giải thích. "Gây tê phần vai ư?" Lạc lão sững sờ tới mức đã không nói ra lời nữa.
Ông ta vốn thấy Ngọc Ý quá trẻ, lại xấu như vậy, cho rằng cô chỉ có chút tài vặt mà thôi, không ngờ y thuật giỏi như vậy, hơn nữa còn biết gây
tê.
Lạc lão cũng từng nghiên cứu ở phương diện gây tê này, dù sao rất nhiều người trúng tên bị thương, cần rút ra thì sẽ rất đau, nhưng Lạc lão đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, cũng không tìm được định lượng thích hợp.
Dược lực quá nhỏ căn bản không có tác dụng, dược lực quá cao thì người sẽ trực tiếp hôn mê sâu, căn bản không thể ứng đối được, như vậy rất bất lợi cho việc chữa trị, không thể quan sát phản ứng của bệnh nhân bất cứ lúc nào, ngộ nhỡ bệnh nhân không chịu được thì chỉ có thể ngủ chết.
Lúc này nhìn thấy Ngọc Ý, Lạc lão thật sự sốc.
Nha đầu xấu xí này vậy mà giỏi như vậy, biết gây tê phần vai, ngay cả ông ta cũng không làm được, có thể thấy y thuật thật sự giỏi, e là trên ông ta.
Chẳng trách Vu tiểu tử lại lấy nàng ta, quả nhiên là có bản lĩnh thật.
Thấy cô dùng những thứ kỳ lạ đó, giúp mình xử lý băng bó vết thương, Lạc lão sững sờ nửa ngày cũng không phản ứng được.
"Xong rồi, đừng để vết thương đụng nước, cách ba ngày thay thuốc một lần, một tháng thì có thể khôi phục như cũ." Ngọc Ý cất đồ đi.
"Nha đầu xấu xí đừng động, những thứ này của ngươi là gì, lão đầu ta chưa từng thấy?" Lạc lão tò mò hỏi.
"Dụng cụ y tế, là một phát minh công nghệ cao của thời đại khác, aiya nói với ông ông cũng không hiểu, tóm lại ông nhớ, là ta đã cứu ông là được rồi." Ngọc Ý hàm hồ trả lời.
Cô không thể nói với một ông lão ở cổ đại những cái này là đồ ở hiện đại, làm sao giải thích hiện đại cô còn chưa nghĩ ra, e là nói rồi lão đầu này cũng sẽ không tin, huống chi cô không muốn bị người khác coi thành quái vật.
"Công nghệ cao?" Lạc lão kinh ngạc hỏi, sao lời mà nha đầu này nói ông ta nghe không hiểu thế.
"Phải, vai và tay này của ông sắp tới cũng đừng dùng sức, thuốc này ông mỗi ngày uống ba lần, sau khi ăn cơm nửa canh giờ thì uống với nước là được." Ngọc Ý đưa cho ông ta một hộp thuốc kháng viêm.
Nhìn cái hộp đó rất kỳ lạ, bên trên còn có chữ, hơn nữa những chữ đó có chữ ông ta biết, có chữ ông ta không biết, Lạc lão càng thêm bất ngờ: "Cái này dùng để làm gì?"
"Kháng viêm, uống nó vết thương sẽ nhanh khỏi."
"Nha đầu, tại sao ngươi lại như thế, vừa rồi ta cũng không khách sáo với ngươi?" Lạc lão hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Đâu chỉ là không khách sáo, là rất không khách sáo được không, ta đương nhiên có thể không cho ông thuốc kháng viêm này, như vậy vết
thương của ông sẽ khỏi chậm hơn, không chết được, có điều con người của ta kinh thường sự nhỏ nhen đó. Nếu ông đã là người thế tử kính
lễ, những năm nay lại luôn giúp thế tử điều dưỡng cơ thể, hiện nay thế tử là phu quân của ta, chàng ấy nhờ ta cứu ông, ta đương nhiên sẽ dốc hết sức. với lại, nếu ta muốn xử lý ông, ta có cách, căn bản không cần tâm cơ nhỏ như này, ông nên cảm ơn thế tử, nếu không phải có chàng ấy hôm nay ta tuyệt đối sẽ không cứu ông." Ngọc Ý trả lời.
"Aiya nha đầu xấu xí, ngươi nói cái gì đấy, vậy mà nói muốn xử lý ta, ngươi lấy đâu ra lá gan đó hả?" Sắc mặt của Lạc lão đen xì, hất râu trợn mắt nói.
"Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh thật của ta, lão đầu ông vẫn nên dưỡng thương trước đi, đừng nói lúc này ông bị thương, dù ông khỏe ông cũng không phải đối thủ của ta, vậy nên đợi ông dưỡng thương khỏi rồi tính sổ với ta." Ngọc Ý vừa nói vừa cất hết những thứ đó đi.
"Chính là có ông ở đây, ta mới không yên tâm." Ngọc Ý không thèm nhìn Lạc lão, động tác cất rất nhanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất