“Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy.”  

 

Một giọng nói vang lên phía sau Tống Nhược Huyên.  

 

Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.  

 

Đứng sau cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi, Lý Quân.  

 

Anh rất nổi bật, bởi vì hôm nay anh chỉ mặc quần áo bình thường, trong một dịp xã giao như này, cách ăn mặc của anh chẳng khác nào một hành vi “phạm tội.”  

 

Tống Nhược Huyên lặng nhìn Lý Quân vài giây, rồi khẽ mỉm cười.  

 

Thực lòng mà nói, trong những buổi tiệc như thế này, hiếm khi cô ta tìm được người nói chuyện thoải mái, mà sự xuất hiện của Lý Quân lại khiến cô ta cảm thấy thân quen đến lạ.  

 

“Anh mặc như vậy đi tham dự bữa tiệc à?”  

 

Cô ta đánh giá Lý Quân.  

 

Một người được tổng giám đốc tập đoàn Chiến Long, Cố Bắc Vũ đích thân tiếp đón, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.  

 

Nhưng khi tham dự một buổi tiệc, thường thì ai cũng sẽ ăn mặc chỉn chu, Tống Nhược Huyên đã tốn hàng giờ để trưng diện nên thực sự không hiểu nổi style tự do của anh.  

 

Dì của cô ta đứng bên cạnh, mất kiên nhẫn giục: “Thang máy đến rồi, cháu còn đợi gì nữa? Hãy nhớ mục đích cháu tham gia bữa tiệc này là gì, đừng phí thời gian vào những người không quan trọng.”  

 

Nói rồi, bà ta còn nhìn Lý Quân bằng ánh mắt đầy khinh miệt, không thèm che giấu sự ghét bỏ trong đó.  

 

“Vậy tôi đi trước nhé.”  

 

Tống Nhược Huyên không dám làm trái ý dì, vẫy tay chào Lý Quân rồi bước vào thang máy.  

 

Trong thang máy, dì cô ta cau mặt trách móc: “Nhược Huyên, vừa rồi cháu bỏ lỡ bao nhiêu nhân vật quan trọng, đi trò chuyện thân mật với một thanh niên chẳng biết chui ra từ đâu, cháu khiến dì quá thất vọng.”  

 

Tống Nhược Huyên vội vàng giải thích: “Dì ơi, thật ra chàng trai lúc nãy không kém gì những nhân vật lớn kia đâu, cháu từng gặp anh ta trên máy bay, lúc xuống máy bay...”  

 

Cô ta định cho dì mình biết thân phận của Lý Quân mà mình được tận mắt chứng kiến đáng sợ như thế nào. Nhưng chưa nói xong, đã bị dì cô ta lạnh lùng cắt ngang.  

 

Thậm chí còn pha chút giận dữ: “Đủ rồi, Nhược Huyên! Cháu làm dì thất vọng quá. Cháu không muốn bị dì mắng, nên bịa chuyện ra đúng không?”  

 

“Dì dẫn cháu đến đây để kết giao với các ông lớn, giúp cho công việc kinh doanh nhà cháu. Nhưng cháu nhìn lại mình xem, ban nãy ở sảnh cháu làm quen được những ai nào?”  

 

“Tham gia những buổi tiệc thế này, ai cũng ăn mặc sang trọng, còn cậu ta thì mặc quần áo hàng ngày, không biết lẻn vào kiểu gì, vậy mà cháu dám bảo cậu ta là nhân vật lớn? Nhân vật lớn cái chó ý, nếu cậu ta mà là nhân vật lớn, dì sẽ nhảy từ tầng 30 xuống!...”  

 

…  

 

Khi thang máy khép lại, phía sau Lý Quân vang lên tiếng bước chân gấp gáp.  

 

Cố Bắc Vũ đi trước trợ lý của mình, bước nhanh tới.  

 

“Điện chủ, tôi đến muộn, thật xin lỗi.”  

 

Sau này Cố Bắc Vũ phải tiếp quản thị trường dược liệu, và buổi tiệc hôm nay là một cơ hội tuyệt vời.  

 

Lý Quân chưa vội vào, là đang đợi hắn đến.  

 

“Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi.”  

 

Lý Quân đưa tay vỗ vai Cố Bắc Vũ.  

 

Hành động này ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mấy người đàn ông mặc vest vừa bước vào.  

 

Cố Bắc Vũ là một nhân vật đình đám trong giới kinh doanh Giang Nam, nên hành động tự nhiên của Lý Quân khiến họ không khỏi thắc mắc, chàng trai trẻ mặc đồ thường ngày này rốt cuộc có thân phận gì.  

 

Ngay cả nhân viên phục vụ đứng mở cửa cũng lộ vẻ kinh ngạc.  

 

Khi Lý Quân cùng Cố Bắc Vũ bước lên tầng 30, khi hai người cùng bước vào sảnh, tổng giám đốc tập đoàn Bảo Dược, Nguyễn Quân cùng lãnh đạo của những công ty dược liệu lớn lập tức bỏ mặc người đang nói chuyện cùng, đi ra cửa tiếp đón.  

 

Sau khi tổng giám đốc của các tập đoàn dược liệu lần lượt bắt tay với Lý Quân xong, tổng giám đốc tập đoàn Bảo Dược Nguyễn Quân nâng ly, nhìn người trong sảnh lớn tiếng hô: “ Thưa các quý ông quý bà, bây giờ xin cho phép tôi trân trọng giới thiệu với các vị anh Lý Quân đang đứng bên cạnh tôi đây.”  

eyJpdiI6Ik5nc3dySEtTY1wvUll0VGJEUEpSYXlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjQzNTdoaXF0VlBkcVF6bGhQNGRvNjRsV2xnSVJxWWFBTUs0NjRaQTY1OFNTc2xYXC9KN0Qwa29teGpyTDI0d1AwIiwibWFjIjoiNDdhZTQwOGIyNDdhYTZlNDU5NjkyMDNiZGIxNmZkNjA0MTE1MzNmMDU4MTg0NzY3N2ZmYzI1MDI3NmYyMDEwMyJ9
eyJpdiI6Ik9CZlRveU1TZ3FYS21QUWxjdHA0VlE9PSIsInZhbHVlIjoiMklJR0RGeHdDUlUyV3o4cDgrMjFzdDBcLzVhWVNZdlwvbHJ5QUhKQ1NnVGpMRlhQeTVpT09CSGJQY3lxc2N4bHVlcXFWYUtyQlpXUlwvb1pXR2NPYWJVWXc4U2orblFBekJPd0pQTndvWlU3bExBV2pnMUZTT1ZPdTZ0eDJTdmZBZzJXemphWXlWM2RQU3htQjA1ZjdSc0dlMDZFcHhjSVdjK1pEVUtEUDZjZHU3cndmbWJNQWJaOUhhWm05b0NsMVZJTFJ2U09XWGFBdTM1cDZld3VMUnI5QlV1ZGhQQUEzaTJTZFVNVzBjaTJ0Y3cxSmgrSEtcL3dvcG9RdDcwY1ZpZFpKbWlcL1Q2clpXK0RtVXNsWW1UQnpsYVFcL0tnXC9uZ0x1UkVzdnM3UHRMVHhSa2hEQ1JybU52bDlFdEVEQzljNjlkVGM1andkSk5kVWtRcTdkc2xBSldwczFFUW9RSWJ4UDFzK1lwWGEwVnZBMzlxZGlTTWdWYVpQazFhMmhpOVd0UTZKQUpnZ0JCYUdKS0I1KzRzdWhnXC80WTFcLzJ0UytVaDVzcmU2MVBQeEwrXC9OOUVWaGhjeDhRR1hyckRDY0o5UVZxd0d2VjFxM0Nac1ZBNUZsbm0yQTErRkw1ZHh0XC9sTGxDekdoZnZrc3dnblQzYWM2SE01N3RITkVGaVIreXQweCIsIm1hYyI6IjQxODczMTgyNWRjN2VhYWMxMThjNmY2NDkwYjhhMjU4MWMyNzVjMWRmMzQ3ODQxYTQyMDY1MWFkYmFlMDhlMGEifQ==

Nguyễn Quân vừa dứt lời, trong sảnh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán không dứt.

Ads
';
Advertisement