“Binh pháp lại có câu, khi đánh phải trước tiên phải dùng mưu, ưu tiên sử dụng tâm lý chiến! Ta để cho mọi người Thất Gia đi chiêu binh mãi mã trên toàn bộ Thiên Vũ, đều không phải thật sự muốn dùng đám ô hợp kia tác chiến, mà là ép Hoàng Đế và Khuyển Nhung nhanh chóng đến đây quyết chiến! Đến lúc đó ở trong địa bàn của chúng ta, muốn đánh như thế nào thì đánh như thế ấy. Để bọn họ đến được, đi cũng không xong!”
Trong mắt Tứ Hổ không khỏi sáng ngời, nhìn về ánh mắt của Trác Uyên, vẻ mặt tán thưởng, Độc Cô Lâm lại khẽ gật đầu, cười nói: “Khó trách nghĩa phụ trước khi qua đời đã đem đại quân giao cho Nguyên Soái, Nguyên Soái quả nhiên là tướng soái tài giỏi, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm. Ngày xưa nghĩa phụ thường nói, tướng soái chia làm hai loại âm dương. Dương Nguyên Soái, thận trọng; m Nguyên Soái, kỳ mưu quỷ kế! Người và Thác Bạt Thiết Sơn kia đều xem như là Dương Soái, thiên về chính diện giao phong. Hiện giờ đến phiên m Soái quản lý quân đội như Nguyên Soái, ngược lại thật có một phen cảm thụ khác hẳn!”
“Kìa... Lâm tướng quân, ngươi có thể nói thẳng là ta quỷ kế đa đoan là được rồi, là khen hay là mắng ta đấy?” Trác Uyên không nhịn được mỉm cười lắc lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Mọi người thấy vậy, tất cả đều nhao nhao cười to ra tiếng!
Mặc dù vị tân Nguyên Soái này đủ độc, nhưng thống quân đánh giặc thật sự là có bản lĩnh!
“Đúng rồi Minh Viễn, ngươi thân là gia chủ Lạc gia, trận chiến này là gia tộc ngươi dẫn đầu, là lúc kiến công lập nghiệp, nên tự mình ra trận giết địch, chấn nhiếp bách gia! Nhưng mà thời gian ngươi gia nhập quân đội Độc Cô quá ngắn, thời gian rời khỏi quân đội Độc Cô lại dài, trong tay bản thân không có binh lính dưới tay, những thiếu niên hộ vệ của Lạc gia lại chưa trưởng thành, rất khó đối địch! Vì vậy, ta chuẩn bị cho ngươi một đội binh mã, ngươi đi theo ta!”
Lúc này, Trác Uyên đột nhiên nhìn về phía Lạc Minh Viễn đang đứng trước Tứ Hổ, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.
Lạc Minh Viễn sửng sốt, không rõ nguyên do, mới đi theo. Tứ Hổ cũng tò mò, mà theo sát phía sau!
Chỉ có đám người Lệ Kinh Thiên như hiểu được sự việc, liếc nhìn lẫn nhau, nhếch miệng cười, thản nhiên giẫm chân tại chỗ bay lên!
Rất nhanh, mọi người đã đi tới Tàng Binh Động dưới chân núi Hắc Phong, Lạc Minh Viễn nhìn bốn phía xung quanh, vẫn giống như trước kia, cũng không có thay đổi gì, không khỏi nhìn về phía Trác Uyên thắc mắc.
Khóe miệng đảo nhanh một độ cong thần bí, Trác Uyên từ xa nhìn lại, thản nhiên lên tiếng: “Đã nuôi ở dưới đất mấy tháng rồi, khí địa mạch cũng hấp thu được không sai biệt lắm, đã đến lúc ra ngoài luyện tập một phen rồi. Các ngươi còn trốn dưới đất làm gì, còn không mau đi ra tham kiến gia chủ!”
Ầm ầm ù ù...
Trác Uyên vừa dứt lời, mảnh đất này đột nhiên phát ra tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó, mặt đất bằng phẳng rung rung một trận, từng phiến đất không ngừng nhô lên như măng mọc sau mưa, đến cuối cùng chạm một tiếng, một bàn tay tràn đầy màu vàng đất giống như thép tinh chế vươn ra!
Tiếp theo, thân thể chậm rãi bò từ dưới đất lên, sau đó là chân, đến cuối cùng cả người đều bò ra khỏi đất. Đồng tử của Thiên Vũ Tứ Hổ và Lạc Minh Viễn bất giác co rụt lại, hoàn toàn sợ ngây người.
Nhìn thấy những khuôn mặt khô quắt kia, thân thể gầy trơ xương... Đây, làm sao vẫn là người chứ, căn bản là cương thi ngàn năm bò ra.
Hơn nữa, không chỉ có một con, nhìn đi nhìn lại, ước chừng có mười vạn con!
Hơn nữa, khí thế cường hãn kỳ quái này là chuyện gì xảy ra? Cao thủ Thần Chiếu Cảnh hơn năm ngàn, cao thủ Thiên Huyền Cảnh hơn ba vạn người, toàn bộ còn lại mẹ nó đều là cao thủ Đoán Cốt Cảnh!
Một đám quân đội như vậy tập kết lại, mặc dù không cần chiến trận, chiến lực kia cũng tương đối khủng bố rồi!
“Tham kiến gia chủ, tham kiến Trác quản gia, tham kiến chư vị trưởng lão!” Hơn mười vạn quái vật hình người đồng loạt bái lạy, thanh âm chấn động toàn bộ sơn động, rung động ầm ầm.
Lạc Minh Viễn không khỏi cả kinh lùi về phía sau hai bước, khó tin nhìn về phía Trác Uyên.
Trác Uyên cười ảm đạm, buồn bã nói: “Bọn họ đều là đệ tử của Lạc gia, bị ta luyện thành chiến khôi*, thân thể kim cương, bay trên trời trốn dưới đất. Mấy ngày nay, ngươi tùy tiện huấn luyện bọn họ một chút, đến lúc đó đánh bại đại quân Khuyển Nhung, hoàn thành công lao phi thường của ngươi...”
(*chiến khôi: con rối chiến đấu)
Nghe được lời này, toàn bộ Thiên Vũ Tứ Hổ đều bất giác cảm thấy rùng mình.
Vị Trác quản gia này thật sự đủ xứng đáng để làm quản gia, vì để trải đường uy phong cho gia chủ mình sau này, ngược lại trải rất vững chắc nha...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất