Tí tách tí tách...
Trong phòng giam tăm tối, hơi ẩm của buổi sáng sớm đã tạo thành những giọt nước đang rơi xuống liên tục rồi gõ ra nhịp điệu nhịp nhàng. Một lão già với mái tóc muối tiêu, cơ thể mang gông xiềng Tinh Cương, được rèn chế từ các linh binh cấp năm, lão ta nhắm mắt với vẻ mặt thanh thản dễ chịu khi ngâm nga một khúc nhạc nhỏ theo nhịp điệu của những giọt nước và đầu lắc lư nhẹ, giống như đang hưởng thụ, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ túng quẫn khi bị giam hãm trong nhà tù!
Răng rắc!
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ phát ra, cửa lớn của phòng giam kêu cọt kẹt và mở ra. Vị lão già đó sững sờ, lão ta dừng lại và mở đôi mắt ra nhìn về phía cánh cửa của nhà lao.
Ở nơi đó, một dáng người mang cẩm phục màu vàng đang từ từ bước đến.
“Ha ha ha... Trẫm đây Gia Cát thừa tướng, ở trong này ngươi sống tốt chứ?” Bộ râu khe khẽ run lên, hoàng đế đang từ từ bước xuống dọc theo bậc thang, trên mặt đang nở một nụ cười chiến thắng.
Gia Cát Ngọc Long không tỏ thái độ gì hết mà chỉ người, trên mặt không đau khổ một chút nào, ngược lại còn khá thoải mái: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, ở trong đây lão già này vẫn mạnh khỏe. Không còn tranh đoạt triều đình, không còn đấu đá nội bộ, trong tâm của lão phu an ổn hơn rất nhiều!”
“Ha ha ha... Tâm tình của Thừa tướng quả thật vẫn tốt, rõ ràng đã thất bại thành một mớ hỗn độn, nhưng vẫn có thể vênh váo như trước, trẫm không thể không bái phục!” Hoàng đế không nhịn được cười vang rồi mỉa mai.
Gia Cát Ngọc Long nhẹ nhàng lắc đầu, hờ hững nói: “Bại cũng là bại, cho dù có thất vọng cũng không làm được chuyện gì, tại sao không tĩnh tâm, hưởng thụ thời gian còn lại chứ? Được rồi, hôm nay bệ hạ đến đây, sẽ không phải là muốn cướp lấy thời gian nhàn nhã còn lại của lão phu đấy chứ?”
“Không không không, tuy Gia Cát thừa tướng ngươi chắc chắn phải chết là điều không thể nghi ngờ, bởi vì ngươi quá nguy hiểm, sau khi trẫm chết, trẫm tuyệt đối không yên lòng khi để ngươi lại cho con cháu của trẫm xử lý. Một khi ngươi thoát khỏi, hậu quả về sau tai họa vô cùng. Cho nên, trước khi trẫm chết, nhất định sẽ ban chết cho ngươi trước! Nhưng không phải bây giờ. Ngươi và ta là quân thần làm việc chung với nhau gần trăm năm, xem như bằng hữu tri kỷ, hiểu rõ tính tình của nhau. Nếu như ngươi chết trước, trẫm sẽ cảm thấy cô đơn!”
“Bằng hữu tri kỷ? Ha ha ha...”
Gia Cát Ngọc Long bĩu môi khinh thường, lão ta lắc đầu bật cười: “Bệ hạ, ngài có bằng hữu tri kỷ sao? Chẳng qua, chúng ta chỉ ở cạnh nhau, làm địch thủ cắn xé lẫn nhau suốt mấy chục năm mà thôi. Bằng hữu... Có lẽ trước kia lão phu cũng đã từng tưởng tượng, nhưng sau này mới biết, bệ hạ tuyệt đối sẽ không kết giao bằng hữu gì hết. Đế vương tâm thuật, cô gia quả nhân (một thân trơ trọi, cô độc không ai giúp đỡ), sao có thể nói đến chuyện bằng hữu!”
Nghe những lời này, hoàng đế im lặng một lúc, trên mặt lão ta xuất hiện vẻ bi thương, nhưng mà chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất: “Đúng vậy, giang sơn xã tắc là quan trọng nhất, trẫm là đế vương của quốc gia này, làm sao có thể trở thành bằng hữu với người bình thường được? Đáng lẽ ngươi cũng phải biết, trẫm cũng đã từng tưởng tượng đến điều này. Ngày tháng làm cộng sự với ngươi, trẫm thật sự chân thành đối đãi với ngươi, xem ngươi là tri âm mà đối đãi!”
“Nhưng cuối cùng ngài vẫn ra tay với lão phu thôi!”
Bất giác lão ta cười với đời, Gia Cát Ngọc Long nhìn lên trần nhà trong địa lao tối như mực, ánh mắt sững sờ chết lặng, giống như rơi vào hồi ức sâu thẳm: “Còn nhớ rõ Dương thừa tướng không? Lúc đó lão phu chỉ mới bước vào con đường làm quan lại là một vị quan nhỏ mà thôi, khi nhận được sự nâng đỡ của bệ, thụ sủng nhược kinh (có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ), một bước thăng quan tiến chức! Lúc đó, ngài nói Dương thừa tướng một tay che trời, nắm giữ triều cương trong tay, là một kẻ gian tà nịnh hót, có lòng phản nghịch. Muốn cùng vi thần hợp lực diệt trừ kẻ nịnh thần, sau đó để vi thần xưng tướng, cùng nhau xây dựng nên một Thiên Vũ thịnh vượng!”
“Đúng vậy, lúc ấy trẫm nói cũng không có sai, quả thật người đó mưu mô thâm sâu, kết bè kết cánh, có ý định mưu phản!” Hoàng đế vuốt chòm râu, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh quang dọa người.
Gia Cát Ngọc Long mỉm cười lắc đầu, lão ta tiếp tục nói: “Lúc đó ta cũng cảm thấy như vậy, nên đã hợp lực với bệ hạ, thu thập chứng cứ để bắt lão ta. Thế nhưng, lúc ta hăng hái đến Dương phủ bắt lão ta. Thì lão ta lại nói với ta, phải cẩn thận với bệ hạ, hơn nữa còn tự sát ngay tại chỗ. Lúc đó, ta không hiểu ý của lão ta, còn tưởng rằng nghịch thần nói lời gây chia rẽ, nên không để ý.”
“Nhưng mà, sau mười năm thần giữ chức thừa tướng với vẻ ngu ngốc, cẩn trọng, luôn giữ khuôn phép, nhưng sự việc tương tự như vậy vẫn xảy ra. Bệ hạ tìm quan lại trẻ tuổi với lòng nhiệt huyết và tâm nguyện cống hiến cho triều đình, rồi dụ dỗ ra tay với ta. Lúc đó ta vẫn mù quáng, vì sao bệ hạ đối với ta như thế? Về sau ta âm thầm nhẫn nhịn, mặc cho các ngươi gây hấn với ta như thế nào, ta cũng không vì thế mà lung lay, cùng lúc đó ta cũng tra rõ sự việc của Dương thừa tướng lúc trước mới bất ngờ phát hiện. Ban đầu người đó là cựu thần của triều đại trước, trung thành và tận tâm, vốn không có ý đồ gì, nhưng bị bệ hạ trù tính buộc tạo phản. Khi đó, cuối cùng ta cũng hiểu được lời nói trước khi lâm chung của Dương thừa tướng có ý gì. Tâm đế vương, quả nhiên thâm sâu không lường được!”
“Chức vụ thừa tướng, quyền khuynh thiên hạ, cho nên ta không thể để một người ngồi đó mãi được. Thế nhưng lão ta là một cựu thần, nếu trẫm vô duyên vô cớ động đến lão, e rằng sẽ bị thiên hạ chỉ trích, khiến bách quan thất vọng, ta chỉ có thể nghĩ cách trừ bỏ.”
Với vẻ mặt lạnh lùng, hoàng đế bình tĩnh nói: “Nhưng mà Gia Cát thừa tướng thông minh hơn lão ta nhiều, qua nhiều năm như vậy, coi như trẫm không mò được một nhược điểm nào của ngươi cũng không sao, nhưng ngay cả người được an bài sau lưng ngươi, chuẩn bị thế chỗ người của ngươi, cũng đều bị ngươi dùng thủ đoạn loại bỏ. Lúc đó ta phải khẳng định rằng quả nhiên lời tiên đoán của Vân Huyền Cơ không sai, người đứng đầu tứ trụ, không phải ngươi thì không thể là ai khác. Sau này, đúng là thế lực của ngươi trở nên to lớn, thất gia đều khiếp sợ và cho trẫm đạt cục diện nội ngoại cân bằng thành công!”
Nghe thấy những lời này, Gia Cát Ngọc Long lắc đầu cười khổ, trong lòng lão ta có một cảm giác không thể nói nên lời: “Hóa ra tất cả đều nằm trong sự khống chế của bệ hạ, tuy lão phu đã phát hiện được một phần, nhưng cứ tưởng là chỉ cần xoay chuyển hợp lý, cũng có thể thoát khỏi mọi thứ. Không nghĩ tới, ôi... Bệ hạ, người người nói lão phu là người tài trí nhất ở Thiên Vũ. Nhưng ở trong lòng của lão phu, bệ hạ mới thật sự là người tài trí nhất, đấu trí với bệ hạ, lão phu cũng thua!”
“Nào có, thừa tướng đừng khiêm tốn quá. Trẫm, cũng chỉ là hôn quân mà thôi. Tương tự như lần này, ngươi dẫn đại quân Khuyển Nhung vào Thiên Vũ, trẫm thân là đế vương mà không có phát hiện ra một chút nào. Sau đó bị Khuyển Nhung bao vây, phải cắt một phần mười đất đai, mới được lệnh lui binh, chịu hết khuất nhục, đây cũng là cách làm bất đắc dĩ. Ôi, trẫm thẹn với bách tính của Thiên Vũ, thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Hoàng đế thở dài nói, nhưng khóe miệng lại xuất hiện ra một nụ cười thản nhiên.
Gia Cát Ngọc Long thấy vậy cũng bật cười và lắc đầu: “Xem ra... Cái danh thông địch phản quốc đây, cũng sẽ rơi xuống đầu lão phu. Bệ hạ tính toán sâu xa, giả vờ là hôn quân gần trăm năm, sự kiên trì này làm cho lão phu bội phục!”
“Chỉ có điều, lão phu cũng đã bị chụp mũ lên đầu tội bán nước, dù sao từ lâu lão phu đã coi thường mọi thứ, có để tiếng xấu muôn đời cũng không có gì đáng kể. Chẳng qua từ rất lâu trong lòng ta đã vương vấn một chuyện, vắt óc suy nghĩ vẫn không hiểu, xin bệ hạ giải thích sự khó hiểu!”
“Cứ nói đừng ngại!” Hoàng đế vung tay áo ra vẻ mời Gia Cát Ngọc Long cứ tự nhiên.
Suy tư một lúc, Gia Cát Ngọc Long buồn bã mà nói: “Khi lão phu nhận ra Thiên Địa Nhị Thánh vẫn còn là thư sinh, lúc đó sao bệ hạ lại an bài bọn họ đến bên cạnh vi thần?”
“Ha ha ha... Điều này phải đa tạ Đại Tế Ti, Vân Huyền Cơ!”
Lão ta nhếch mép cười, hoàng đế hả dạ vô cùng, giống như khá hài lòng với thủ đoạn này: “Ngươi đừng quên rằng, ngươi và Độc Cô Chiến Thiên đều được tiến cử bởi Đại Tế Ti. Thật ra, trước khi lão ta tiến cử các ngươi, đương nhiên đã dự báo sự xuất hiện của các ngươi là phúc của Thiên Vũ. Chính trẫm bảo lão ta hãy từ từ để quan sát tâm trí của các ngươi!”
“Lúc đó trẫm đã phát hiện ra rằng tuy Độc Cô Chiến Thiên văn thao vũ lược, nhưng ngu dốt trong cách đối nhân xử thế, nên dễ khống chế hơn. Mà còn Gia Cát Ngọc Long ngươi, tuy lúc đó chỉ là thiếu niên ngây thơ, nhưng lại nắm giữ một viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm, vô cùng nhanh trí, tương lai chắc chắn sẽ trở thành lão hồ ly. Vì đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, ta khiến cho lâu Thiên Địa Nhị Thánh đã lâu không xuống núi, giả bộ bị thương để được ngươi cứu, sau đó nhờ có được giao tình, sẽ dễ dàng được ngươi trọng dụng, coi là người thân tín.”
“Hơn nữa, để không khiến cho ngươi nghi ngờ, mỗi một năm ngươi dự thi, tuy có tài văn chương, nhưng trong bóng tối trẫm vẫn luôn chỉ thị giám khảo đánh ngươi rớt. Trong ba năm liên tiếp, ngay cả đại môn của triều đình ngươi cũng vào không được, nhưng làm sao ngươi phát hiện ra, vào thời điểm ngươi kết giao Thiên Địa Song Thánh, là do trẫm phái bọn họ đến bên cạnh giúp đỡ ngươi, đồng thời có vai trò theo dõi vậy? Sau này, tình hình cũng không khác biệt lắm, lúc ngươi đã muốn đánh mất lòng tin, trẫm mới để cho Vân Huyền Cơ ra mặt tiến cử ngươi!”
Tất cả những điều xảy ra trong khứ quá khứ đều hiện rõ trong lòng, Gia Cát Ngọc Long không nhịn được mà hít thở sâu, lắc đầu cười khổ: “Hóa ra tất cả đã được bệ hạ nắm chặt trong tay từ lâu, thần đấu với bệ hạ mấy chục năm, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Đâu có, thừa tướng làm tương đối tốt, nếu không, ngày hôm nay kế hoạch tiêu diệt một lần các thế lực lớn ở Thiên Vũ của trẫm, cũng khó để thực hiện, ha ha ha...” Lão ta không nhịn được mà cười to lên, có vẻ hoàng đế đã chính thức nắm giữ thiên hạ.
Vào lúc này, một bóng người với đạo áo bào màu xám chầm chậm bước tới và khom người bẩm báo nói: “Khởi bẩm bệ hạ, có tin khẩn cấp!”
Gia Cát Ngọc Long ngước mặt nhìn người đó một chút, bỗng nhiên lông mày lão ta nhíu lại và nói: “Ngươi... Là U Minh của U Minh Cốc ư, ta nhớ ngươi đang ở chỗ của nhị hoàng tử, làm sao...”
“Gia Cát thừa tướng, hiện tại ta cũng không ngại mà nói cho ngươi biết, việc nổi loạn của nhị Hoàng cũng là do trẫm sai U Minh xúi giục. Không ai hiểu con mình hơn cha, tính tình của đứa trẻ quá nóng nảy, hễ có người bên cạnh giật dây là sẽ tự mắc câu.” Khóe miệng lão ta cong lên, hoàng đế liếc nhìn Gia Cát Ngọc Long với vẻ khiêu khích và cười nói: “Còn nữa, trẫm cũng đã quyết định được thừa tướng kế tiếp phụ tá đế vương, đó cũng là U Minh!”
“Tạ bệ hạ long ân!” U Minh vội vàng cung kính cúi người bái.
Gia Cát Ngọc Long trơ mắt nhìn, rồi thở dài: “Ý này của bệ hạ là để nhị hoàng tử tạo phản, kéo lão phu nhúng tay vào. Vì để kéo lão phu vào, mà có thể lợi dụng nhi tử của mình, khiến cho hắn ta mang theo ác danh mưu đồ soán vị, mãi mãi không thể trở mình. Tâm tư của bệ hạ, quả là thâm hiểm. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nếu so sánh với hỗ, bệ hạ còn tàn nhẫn hơn nhiều!”
“Hừ, còn không phải do lão gia hỏa ngươi cẩn thận quá mức sao? Trẫm đã phái tất cả người bên cạnh trẫm đi ra, mà ngươi còn không chịu ra tay. Ngươi không ra tay với tư cách là thừa tướng, sao trẫm có thể vừa xử lý ngươi một cách dễ dàng, vừa đưa toàn bộ vây cánh có liên quan đến ngươi sa vào lưới?” Hoàng đế biết lão ta mỉa mai bản thân mình độc ác, không nhịn được mà lạnh lùng hừ một tiếng.
U Minh đem đến một Ngọc Giản xanh biếc và cung kính dâng lên, chờ hoàng đế lấy đọc.
Thế nhưng hoàng đế còn chưa nhận tin thì Gia Cát Ngọc Long lại nói: “Bệ hạ, cựu thần ở đây cả ngày không thấy ánh mặt trời, nên hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài cả, có lẽ tin tức này quan trọng, có thể cho cựu thần nghe một chút được không?”
Lão ta chìa bàn tay ra một chút, hoàng đế quay đầu nhìn lão ta rồi nheo mắt lại và nở một nụ cười khinh thường: “Hừ, ngươi đã bị giam trong đại lao, cho dù có biết thì cũng đâu có liên quan gì? Được, U Minh xem nội dung bên trong Ngọc Giản rồi báo lại trẫm và Gia Cát thừa tướng nghe một chút, xem xem có tin tức tốt gì được truyền đến. Có lẽ, nhất định là đại quân Độc Cô đã bị diệt, ha ha ha...”
Hoàng đế điên cuồng ngang ngược cười rộ lên, Gia Cát Ngọc Long chỉ im lặng mà ngồi ở nơi đó, lỗ tai khẽ phấp phỏng.
U Minh lĩnh mệnh, để tâm thần chìm vào bên trong Ngọc Giản rất lâu, rồi bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt lộ ra vẻ sửng sốt, hắn ta thì thào nói: “Khởi bẩm bệ hạ, bây giờ Lạc gia đã đưa chuyện đại quân Khuyển Nhung tiến vào bên trong biên giới Thiên Vũ lan truyền đến mọi ngóc ngách ở Thiên Vũ. Mượn danh cần vương cứu giá, đánh đuổi man di để chiêu binh mãi mã, hiện giờ quân số đã gần một trăm vạn!”
Hoàng đế giật mình, giống như ăn phải một con ruồi chết, có tiếng rên rỉ trong cổ họng nhưng không thể nói ra được một câu nào.
Trác Uyên, tên súc sinh đáng chết này, dám tương kế tựu kế (là biết rõ và lợi dụng mưu kế của đối phương để lập ra kế của mình đánh lại chúng), nhắm vào việc do chính tay trẫm làm, thực sự lẽ nào lại như vậy...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất