Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Đưa ngọc giản cho trẫm, để trẫm đến xem!"  

             Sau khi Hoàng đế run lên, vội cướp lấy ngọc giản, tâm trạng chìm vào trong đó, tự mình xem. Rất lâu sâu mới mở choàng mắt, chau mày, bất đắc dĩ nói: "Sao lại nhanh vậy chứ, chỉ trong thời gian ngắn đã tập trung nhiều nhân mã như vậy. Với danh tiếng của Lạc gia, không thể có uy danh như thế này được!"  

             Khóe miệng khẽ thoáng qua qua một nụ cười chế giễu, Gia Cát Ngọc Long như xem náo nhiệt, ung dung mở miệng: "Bệ hạ, ngài đừng quên, Lạc gia phát triển trong thời gian ngắn ngủi. Mặc dù không quá mức uy danh nhưng trong thời kỳ tên tiểu tử Trác Uyên đó đại chiến này lại bắt được không ít cao thủ của Thất Đại Thế Gia. Nền móng của Ngự Hạ Thất Gia ở Thiên Vũ quá sâu, cho dù bây giờ bị quét sạch thì uy danh vẫn còn tồn tại. Được bọn họ ra mặt, gia tộc đã từng phụ thuộc thì không nói, nhưng những gia tộc nhỏ khác cũng sẽ chen chúc đến, nhân dịp này lấy một địa vị cao. Dù sao, sau trận chiến này, bọn họ còn có thể ôm được đùi của Ngự Hạ gia tộc. Cứ như vậy, bây giờ mới chiêu mộ được con số trăm vạn, lão thần cho rằng còn hơi ít đó, ha ha ha..."  

             Nghe thấy giọng nói chế nhạo của Gia Cát Ngọc Long, sắc mặt Hoàng đế xám xịt như muốn ăn thịt người, dữ tợn nói: "Thằng ranh con này, không ngờ lại dùng bàn tay này đưa đế cho trẫm một đội quân. Lúc đầu sau khi trẫm thả hắn đi đại chiến với Đế Vương Môn mấy trận, dù có thắng, chắc chắn sức mạnh cũng giảm đi đáng kể, vậy nên mới xử lí cuối cùng. Không thể ngờ được, bây giờ lại thành uy hiếp lớn nhất, dẫn toàn bộ Thiên Vũ đối đầu với trẫm... chỉ bằng một mình hắn!"  

             Hoàng đế gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng từ trong cổ họng, Gia Cát Ngọc Long lại bất đắc dĩ lắc đầu, ai oán lên tiếng: "Ài, bệ hạ, lần này chúng ta đều nhìn lầm rồi! Chúng ta đều muốn lợi dụng tiểu tử Trác Uyên này, khuấy đục nước Thiên Vũ, làm ngư ông đắc lợi. Lão phu nghĩ đến thời cơ phản loạn, bệ hạ muốn quét dọn thế lực thiên hạ. Nhưng kết quả là, lão phu bị bệ hạ tính toán, liên quan đến nơi này, bệ hạ bày mưu quét sạch thế lực này, nhưng tất cả đều từ tiểu tử đó mà đến."  

             "Ha ha ha... Một quân cờ nho nhỏ, trong nháy mắt hóa thành người đánh cờ, ngư ông đắc lợi! Bệ hạ à, lần này ngài thua cũng không phải chỉ thua một con hai con, mà là thua toàn bộ!"  

             "Im ngay!"  

             Cuối cùng Hoàng đế đã khó bình tĩnh, lên tiếng mắng chửi, hai mắt đỏ ngầu, giống như điên cuồng, giận dữ hét: "Trẫm là thiên tử, trẫm sẽ không thua, mãi mãi sẽ không thua, Khụ khụ khụ..."  

             Vô thức ho mạnh vài tiếng, Hoàng đế lấy khăn tay ra lướt qua khóe miệng, trên đó là màu đỏ tươi dễ thấy.  

             Hai mắt khẽ run lên, Hoàng đế vội vàng cất khăn tay vào ngực, không quan tâm đến nó, sải bước đi ra ngoài, rất nhanh đã không còn bóng dáng, nhưng lời nói mạnh mẽ của lão ta lại vang vọng rõ ràng trong địa lao âm u này: "Gia Cát Ngọc Long, ngươi mở to hai mắt mà nhìn thật rõ cho trẫm. Chiến thắng cuối cùng, chắc chắn sẽ là trẫm. Tiểu ma đầu Trác Uyên kia, hẳn phải chết không nghi ngờ!"  

             "Ha ha ha... Lão phu cũng muốn nhìn xem, cuối cùng giang sơn Hoa Hoa này sẽ rơi vào tay ai!" Râu ria khẽ rung lên, khuôn mặt Gia Cát Ngọc Long không màng danh lợi, cười ra tiếng.  

             U Minh nhìn lão ta một cái thật sâu, cười nhạt một tiếng, cũng đuổi sát theo bóng dáng Hoàng đế mà đi.  

             Cái địa lao này, lại trở nên tĩnh lặng lần nữa, tiếng giọt nước đó vẫn vang lên tí tách. Gia Cát Ngọc Long cũng theo tiết tấu nhịp điệu đó, nhẹ nhàng đung đưa thân thể...  

             Cộp cộp cộp...  

             Bước chân Hoàng đế cực nhanh, không lâu sau đã đến ngự thư phòng, ngồi vào trên long vị, hét to lên tiếng: "Người đâu!"  

             "Vâng, bệ hạ!" Lập tức có một hầu cận vội vã chạy đến, khom người nói.  

             "Quỷ Vương vẫn chưa trở lại sao?"  

             "Khởi bẩm bệ hạ, Quỷ Vương đại nhân vẫn chưa trở về!"  

             "Đáng chết, trẫm để lão ta đi làm việc, bây giờ tình hình khẩn cấp như vậy mà lại chưa về, không biết đã xử lý như thế nào rồi!" Hoàng đế vỗ mạnh vào bàn một cái, râu ria tức giận đến mức rung hết cả lên.  

             Báo!  

             Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, một thị vệ vội vàng xông vào, khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Quỷ Vương đại nhân cầu kiến. Hơn nữa còn có đại nguyên soái Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn và các vị tướng quân cũng đang chờ ở ngoài điện!"  

             "Mau mau cho vào!" Hoàng đế vội vã kêu lên.  

             Thị vệ gật đầu một cái, rồi lĩnh mệnh lui ra. Chỉ chốc lát sau, Quỷ Vương dẫn một đám người tấp nập đi vào, người cầm đầu chính là binh mã đại nguyên soái Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn.  

             Mà con trai Thác Bạt Lưu Phong, nữ nhi Thác Bạt Liên Nhi của lão ta, biết phụ thân của bọn họ tới đây, cũng nhanh chóng ra tiếp đón, nên tập trung vào một chỗ, Bát Lang Vệ lại càng tập trung đông đủ, quốc sư Hãn Thiết Ma cũng theo sát bên cạnh.  

             "Lão phu Thác Bạt Thiết Sơn, bái kiến Thiên Vũ bệ hạ!" Thác Bạt Thiết Sơn hơi hành lễ, đám người còn lại cũng cùng nhau hành lễ.  

             Hoàng đế vung tay lên, cười nói: "Thác Bạt lão nguyên soái có lễ, đã nghe nói về đại danh lão nguyên soái từ lâu, hôm nay nhìn thấy thật danh bất hư truyền, quả nhiên khí thế hiên ngang, có phong thái của đại tướng, ha ha ha..."  

             Hoàng đế khách sáo hai câu, vội vào thẳng chủ đề: "Lão nguyên soái, không biết chuyện bên kia xử lý như thế nào?"  

             Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thác Bạt Thiết Sơn với ánh mắt hi vọng, bao gồm cả con của lão ta, Thác Bạt Lưu Phong và Thác Bạt Liên Nhi cũng giống vậy.  

             Bọn họ đều biết, lần này là trận chiến cuối cùng của Thác Bạt Thiết Sơn và Độc Cô Chiến Thiên. Cuối cùng ai thắng ai thua, tình hình chiến đấu như thế nào, bọn họ cũng muốn biết được.  

             Mặt mo vô thức đỏ lên, Thác Bạt Thiết Sơn lúng túng ho khan một tiếng, không biết nên kể như thế nào. Quỷ Vương im lặng cả buổi, cuối cùng thở dài, ôm quyền nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lúc đầu lão phu ra tay đánh lén Độc Cô Chiến Thiên đã thành, Độc Cô Chiến Thiên đã chết..."  

eyJpdiI6Im5oaG1vbzNveUpxclQxcXBuUU13RWc9PSIsInZhbHVlIjoiaVRWVTVDdHUraGhONklqZ0dMMDFSXC84UjM1cEFXMGlVSEFpUll2N2VcL3pcL1MrcGlhZFY5SDFVZzdIaHE5OWxxcVVmNzcxM0JkRmduNHNpNkRVWnlNUUZ2TGpTaW9sN0hTRlkxcU13QkRcL2E0SEtrMmczK2dsV3RWeUtVd3VcL3Jzd29HbjhReURFZEUrdHlyOXI5eG1oWEZYamZLMUx5eUFURmpSOGVcL0FZNkFiMXZnWjBlYU5tYTVLcTBKam14ZG50IiwibWFjIjoiMjMxMjg2YmE3Y2QxODczZjA0YTc4M2Q4NjM2Y2MxMGEyODZkYmM4NGYwMmIzMzliNTRkNDkxMWY1MDkwOTgyZSJ9
eyJpdiI6ImdVU1doXC9wYjdKYTlaXC9obUkzMDROQT09IiwidmFsdWUiOiJ3ZmZDUUN2dmN6c1dcL1hpTHpjNTBjUzZxdmlDXC9XdlVYTlZcLytcL0RwZzBFbXlCUnMxeENnOXpTcDNOdHh1eTZveTczZnlkaFZaYzlzQzBmNVZwTm9jazNiSmF3MFd5bEs2Z1VtU0VJallwR1pvWFJKQ2V5alhyanZqN2txOXVIOVR4SldXWTlZam1rcnRJS0tqcWNXcTlUTHd1Q0tIS2YzK1JTcEdJTUhJZnN6MVlZa0s2Y3FneDRhdzhFdTdtSk0yUnl1OUU0YlFXcXZhQUVZcGtEckRVZFJ4cUFyZDVXYm9tVHlKbHdFREtvN0F3dWxXbWhcL2pUbWg3eHorMlNtNjBPSDNSN0dxWDdYUklYSDBVZDRuTm14Qzd3Sm5cL21EaER5S0hkOEp4ZGxxalYrRGVUNjF4VG9Cc2FYS0I2aWlDdEk3WGtmYVFucXFFRnZHQWI1MkJGbUZ5NmhyUXVZTit5Q3cxaTJCWDFDR2dNanA2SjV4UEh5cE1uTUs0UkZBWm1qZ1hpZVBTdEpLc1c2bjVXaXJrcGo5cnFMQ0duRzN1ajB4ZnQrMGhkSmozYWpERlVcLzRERTl1MDdOS2NDandEUDVKaTFqXC9LM09cL1RRKzNFWENsN0dhZnNCT3NsRmxHZ2JQbnNTeUMwR1c4RUMrNkV0UFV1RURDUnMxcVFsQ3RGVVhFM2MyWWxvdGpVRDQ5WGpCTzBxeW50dVk4YVRIV1htNzVIdDJrMEo1XC9cL1hscVwvNkdqVmVCU1pQU3Ftenc2am1PY0JGME5TcnR6azd0NWdxdmxJcnNuNDExMlZDS0JnRlNvVkhENDlMeFNzM1VOaHNMdVdBSmFKb2FVTVRhck91ZWJXbCthbk81TlJ6bFA2NTdDNjZkZG0wanI2a1hXc0tMZ2xWUzFvTCtUelJOZXRRNmFBcHdHMFl0cDRQTVg3TFwvRXg1UkVsS1o1ZVcwOXJMSUQrRTBwRDkrTDA5Nm1xREdjbEdyUGtwUytqRStMeTZuWWw3T0RBVzN5aEVVZWFiVUlucW1CUmtzbCswbGRvdUo2YmRlc1FUWFdEWEMzbXQ2cWNueTdrVDZZb0kyNGQrc0w5U3EwYkNQQ0Z1R29GZG05ZGFVYmlQRzhkTklnUVhBSWpFSTFOaG5kdkR1cmgxbkEzMGVmSUV4S2gxeVVvS200WTJiRWVMVk9XT0srZ0pDTGJsWmlyWU8rWVFGcjY1Nmx0bHFlKzJEclFGc05iTUxrV2ZJN2Y4Nzdha0prQXBnNXYxZTdMbmw5bTlaaEUza3BnYWJSQ1VselBxUWVmaVZISmEyQT09IiwibWFjIjoiMWRkZWYxNDI0MzdkMmVhZmRiOTY0MTYxNzg1OTA0ZDNiYzM5ODMzNTczZTNlZDYxYWI4YjhmZjkwNDk0Y2QxYSJ9

             "Cái gì?"

Ads
';
Advertisement