Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lúc này Cừu Viêm Hải bị khói độc xâm nhiễm, cảm thấy đầu váng mắt hoa, đột nhiên vô lực, dường như ý thức bản thân đang trở nên mơ hồ.  

             “Phu quân.” Tuyết Thanh Kiến kinh ngạc kêu to.  

             Dâm Xà cũng tà ác cười, nhìn về phía bà ta nói: “Mỹ nhân, lão đầu kia không có chuyện gì. Thần hồn tế luyện của lão phu là Độc Vương Mãng Xà, nếu như độc của ta ngấm vào trong cơ thể của hắn ta sẽ lập tức ăn mòn nguyên thần, cuối cùng thần hồn toán loạn mà chết, trên đời không còn ai có thể cứu được.”  

             “Không được!” Tuyết Thanh Kiến vội vàng khoát tay, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng.  

             Dâm Xà vô cùng đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay với bà ta, nở nụ cười dâm đãng nói: “Nếu như ngươi không muốn ta làm tổn thương lão gia hỏa kia, rất đơn giản, chỉ cần ngươi trở thành người của ta, chuyện gì ta cũng nghe lời của ngươi, còn không mau lại đây?”  

             Tuyết Thanh Kiến do dự một lúc, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng nhìn Cừu Viêm Hải bị thần hồn cự mãng quấn quanh vô cùng thống khổ, liền bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, buồn bực bước về hướng Dâm Xà đáng khinh.  

             Sài Lang thấy vậy, không khỏi cười lớn một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía Trác Uyên: “Nhãi con, bên này chúng ta đã sắp thắng một ván. Chờ đến khi Mãnh Hổ thu thập tên mới đột phá Hóa Hư Cảnh kia, lão phu sẽ đối phó với ngươi. Lão phu muốn khiến cho ngươi sống không được, chết không xong, ha ha ha.”  

             Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên cũng không nói gì, chỉ lộ ra sắc mặt ngưng trọng nhìn Tuyết Thanh Kiến đi từng bước về phía kẻ địch.  

             “Đến đây đi, tiểu mỹ nhân, ha ha ha…”  

             Tuyết Thanh Kiến vừa mới đi đến gần, Dâm Xà liền một tay kéo bà ta vào trong lồng ngực, nở nụ cười dâm đãng. Tuyết Thanh Kiến thấy vậy thét lên một tiếng kinh hãi, muốn né tránh nhưng đã bị lão ta chế trụ chặt chẽ, không thể nào tránh khỏi.  

             Cơ thể vặn vẹo kịch liệt, hai mắt Tuyết Thanh Kiến trợn lên, gắt giọng: “Ngươi… Ngươi nhẹ thôi, ngươi làm đau ta…”  

             “Lão bất tử, thả lão bà của ta ra.” Cừu Viêm Hải bị mãng xà quấn lấy, khói độc xông, vốn đã mơ hồ nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, không khỏi tức giận đến mức tinh thần tỉnh táo, gầm lên liên tục.  

             Khiêu khích nhìn lão ta một cái, Dâm Xà không khỏi cười quái dị liên tục, sau đó ngược lại nhìn về phía thân hình ngọc ngà ở dưới thân, tà dâm nói: “Mỹ nhân, ta buông ngươi ra, ngươi cũng không được chạy.”  

             “Sẽ không, đời này ta đã định ở cùng ngươi, ha ha…” Tuyết Thanh Kiến khô khốc cười, miễn cưỡng nói cho có lệ.  

             Dâm Xà hiểu rõ gật đầu, liền nhẹ nhàng buông ra, nhưng tại giây phút này, trong mắt Tuyết Thanh Kiến đột nhiên xuất hiện một tia sát ý băng hàn, trong tay ngưng kết nguyên lực, đánh một chưởng về phía đầu của lão ta.  

             Nhưng mà, phù một tiếng, một chưởng kia lại bị Dâm Xà dễ dàng chộp trong lòng bàn tay, sau đó Dâm Xà nắm chặt tay, kẹp chặt thân thể của Tuyết Thanh Kiến một lần nữa, liên tục cười to: “Ha ha ha… Ta đã biết ngươi là một con ngựa hoang. Nhưng mà ta thích, lão phu đã từng gặp qua không ít con ngựa hoang, nghĩ muốn ám sát lão phu, muốn tự sát cũng có, cuối cùng còn không phải đều bị lão phu thu phục, ngươi cũng không phải là ngoại lệ.  

             “Thúi lắm, phi.” Tuyết Thanh Kiến gầm lên một tiếng, chửi một tiếng.  

             Nhưng Dâm Xà cũng không hề ngại, ngược lại càng thêm hưng phấn, kêu lên: “Mỹ nhân càng mạnh mẽ, lão phu càng thích. Đến, hôn một cái.”  

             Nói xong, Dâm Xà đô miệng, cúi xuống khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Thanh Kiến.  

             “Lão dâm côn, câm mồm.” Khóe mắt Cừu Viêm Hải thấy vậy, nhưng thân thể bị trói buộc, không còn cách nào khác.  

             Nhưng mà, đúng lúc này, ông một tiếng, không gian xung quanh đột nhiên dao động, miệng của Dâm Xà kia mạnh mẽ thơm lên mặt. Nhưng đến khi lão ta ngẩng đầu lên, lúc nhìn xuống phía dưới, cũng nhất thời sợ đến mức thiếu chút nữa hai tròng mắt rơi xuống đất.  

             “Sao lại là ngươi?” Dâm Xà ôm Trác Uyên trong lồng ngực, cảm giác như bản thân vừa ăn phải ngụm cứt chó thối, hận không thể nhổ ra ngay lập tức.  

             Mà Lang trưởng lão cũng trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía vị trí vừa nãy của Trác Uyên, đã thấy Tuyết Thanh Kiến duyên dáng yêu kiều đứng đó.  

             “Phu quân, nhìn ánh mắt của ta có xinh đẹp hay không?” Trác Uyên bóp cổ họng, nhỏ giọng, uốn éo nhìn về phía Dâm Xà nói.  

             Cả người không nhịn được run lên, Dâm Xà nhìn thấy khuôn mặt nam nhân của Trác Uyên, suýt nữa nôn ra sạch cơm đã ăn từ hôm qua. Vừa rồi lão tử muốn hôn chính là mỹ nhân, sao đột nhiên lại biến thành một tên hán tử?  

             Hơn nữa còn bảo ta xem ánh mắt của ngươi có xinh đẹp hay không? Xinh đẹp cái quỷ, cút!  

             Dâm Xà vừa định ném hắn đi, kết quả Trác Uyên lại như bạch tuộc quấn lấy lão ta, hai tay ôm lấy đầu lão ta, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của lão ta, tiếp tục cười hì hì nói: “Ta đang hỏi ngươi đó, ánh mắt của ta có xinh đẹp hay không?”  

             “Ngươi là một tên biến thái, dám trêu đùa lão phu, lão phu phải giết chết ngươi.”  

             Dâm Xà rống giận, khí thế toàn thân phóng ra toàn bộ, địch ý đối với Trác Uyên không ngờ đã xông thẳng lên trời, tựa như Trác Uyên có thù giết cha giết mẹ vậy. Thậm chí cho dù người có thù giết cha giết mẹ thì lúc này còn thuận mắt hơn Trác Uyên nhiều.  

             Nhưng Trác Uyên không sợ chút nào, vẫn ôm đầu lão ta như cũ, lẳng lặng nhìn lão ta, trong mắt cũng đột nhiên hiện lên một tia sáng màu vàng, cười lạnh: “Kỳ thực, ánh mắt của ta rất đẹp, ngươi nhìn kỹ xem.”  

             “Nhìn ngươi cái quỷ…”  

eyJpdiI6IlA4MGgrXC9uY1U1THVjQVpzTTh5S2FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjYrZThYenVzVnp0WWpXRVd2dFlBbEU5YmI4MVhweWxJQVBscFlyQVd5WGY4T2xoSzFMMitSWFkxQ3BPdmlzNm9NSWRiMTBIK0xJTHZYbCtqMm5lWERDRUdcL0NjQWd3THVyV0xZSE9TRFRQU1hBc2kxTldFTGJGb25va1g2U2piakt0T2I3Q0x0bG9zSmxXR01jZXhycFZzN2QwMVpYYmU2ODh4cFREUVJYcWhCWTlucERXQ3h6a3h1T3VpbW1ObzRUZ0srRlJvMnYwY3F5OGlGYXVTRjJVdW5QTkVITlJ6QVdwMmh5N1BjYTczQ01QS2laMDFqSlAyQUx3K2h0bFwvWXh2SEM4ZDFocExraFhMb1ZwWTFRR2YzWkQ2WHNQUHBTcmJZR3NTdVYrRzl1bzVqYTdLdW94RVdoVnRrN3Vxbnh3N1dRSnN0SEgraHNMajZUdzQ3WEFwMFJXeDMxWjdFb0YrTkk3ZzJXWFwvTUJlKzdOT3VFTVFZdE16a3NFbmgyNHdQeTNKZk5mQzFnTnJ5TnR2YWxHd29LXC9WTlZSMEt3RFwvSmtlUXZHbzczRVwvSWZmMGtcL3AxS1hGN1dGTkEzMXpsIiwibWFjIjoiZTFkOTk5M2Q4OTRjY2IxZmU4NjAyNzFiNzU0NTc0NTBlM2E2ZmM4MjE4NWIxY2NkMzllMWE4NzIwNGY1ODIyNiJ9
eyJpdiI6IktrRW4wVE9oSk4rSHptQXB2ZHdoV2c9PSIsInZhbHVlIjoiMFU4QXdPeVowY05tbUM1RmE0eU5WbEptUzRTYlF6aVwvdk5nY21CcWNXNFJWTlhhQ1Q1WjVGSGxxMkVRdmhTSmxRR3JEU1g2YVRUOFwvam9mVmJPWUdjSHBuaVZJZVlmaEZnOHFIODF4ZEcyUjVxT2hsTXFSeHQzd2Y4eE1HaG5xMUpvWCtxcHkyUVRPY0JUOE1oVFNSTDJxenE4ZTJPbzE1K253bXN4ZFwvclVHZU5xMUFYZUtkT2JOSXFcL3M0T1RmTktqYWlrMnVUN0I3TFd4VlhPakljejZJaVVmeWpmWVNkemhVVVozZW1WeHZHQytxRTZmSEZTbEFvdFlkeTVieTg3YXVMcG5CVGRuS3Y3XC84T1dVajRXdDMxVE5pRlhUdk9ra2xrMHNncGs2WDc2N2hDMFd4ZTVxR0ErUU9qQ3ZKNHpObCs0Nk90VnlVSTErcTVNbUNadmdLS3d2eE1NVmpweUZpWmpoeWc3TTBQekdnMmNBMzErZlFWV0lJcUlibXo4dFFHTTRGVW1yN1wvYVdDSTllemt1cktick9QdWgyWlQrYXlYUkZBcVQ3Slh4K0lJMWJDQ3RRVm5Md0ZkUytBZ2g4ODFDS3RDaFM5VzZGSjBwMmFjeTBQRmJ1TVpGd0gxUGxFS1E0cTNLU09xUklZcjRLUEQ1aHdXdkZUY05jM0U0cDBwZG1uRTY1T3BySnRcL2loZ29JNjA1UlA3ZWJrWlJuQ3N3dzl4SFhlRlZzOUxadVdDUVJtT0E5RE8wWUhUXC95UzFSTVhrVEh6WUJYZjJjV2NTN3pGTStDSlwvMUJrek9tQVNUenh5TXFsZjBSTXphUDlwQnJRYlp4UmtycGVIYlo5RWxLbFl6NGREZk96OG1xT09BcHBjc2VVZkpZb0JraU1oU2xuaWtBQVNRWHoxMVwvY3phd3VUaitBeXdoSjlrRkRYSVJ6YUJPWG1SYlF0NGt1MndGVkhKeGxuWjBvZlNyQ2VIUUhTN2h6eFNYeTRoMnBEWDFaYWJTQUsrM3o5bzBrRU1vYk8xK2pVYytSejdiQ3hHa0ZhYk5FMlJ5QkdKRUV1RU9CQ3hGY1d2Um5YdHJqY0F0c1pFcTlTNFZoMERLRWthWnYrRmdqaXlvNFJTTXJicnE1UXdQaEhiREh0NDlKYjVsQU5MVEZvPSIsIm1hYyI6IjMzMzRmNGYwZTg4ZTNhNDI2OGUzMjU4ZDg0NWNmMjcxODEyNjc2ZGNjZDk4NzdlZTc2MmIwYjdlNTE1ODliZWQifQ==

             Máu loãng không ngừng chảy ra bên ngoài, cả người Dâm Xà cứng đờ, chậm rãi ngã xuống phía sau.

Ads
';
Advertisement