Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ta không biết, Ma Sách Tông chúng ta sao lại có những người như các ngươi được? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, không ra gì…” Tiểu nữ kia hơi bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.  

             Ma Sách Tứ Quỷ nghe vậy càng thêm giận dữ, thi nhau quát lớn: “Hả, tiểu nha đầu này, ngươi có tin ta xé miệng ngươi ra không!”  

             “Này này này, xé miệng thì quá lợi cho nàng ta rồi, phải xé nàng ta thành bốn mảnh!”  

             “Không, tám mảnh!”  

             “Không, mười sáu mảnh!”  

             “Không, một trăm mảnh…”  

             Ma Sách Tứ Quỷ la hét lớn, tranh luận cực hình đối với tiểu cô nương này. Đúng lúc này, một tiếng cười nhõng nhẽo đột nhiên vang lên, giọng nói nịnh bợ không thôi: “Ôi, đây không phải là bốn vị chấp sự đại nhân sao? Sao lại đứng ở cửa ra vào của tông môn ồn ào la hét, cũng không sợ kinh động đến trưởng lão, nhốt các ngươi vào trong ngục sét, không cho các ngươi trở về sao?”  

             Ách…  

             Bỗng dưng, tất cả bốn người đều im bặt, quay đầu lại nhìn. Trông thấy người đang bước tới là một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp, khoảng chừng trên dưới ba mươi, trang điểm sắc sảo, vô cùng quyến rũ, cách ăn mặc hoàn toàn giống hồ ly lẳng lơ!  

             Tiểu cô nương kia trông thấy, ánh mắt bất giác sáng ngời, ngạc nhiên nói: “Sư tỷ, bọn họ đúng là người của Ma Sách Tông ta sao? Không phải tỷ nói là không biết…”  

             “Ha ha ha… Nha đầu ngốc, đây chính là bốn vị Ma Sách Tứ Quỷ danh tiếng lẫy lừng của Ma Sách Tông chúng ta, năm đó nổi danh một thời! Bọn họ đã trở lại tông môn vài ngày trước, đảm nhiệm chức vụ chấp sự. Chẳng qua khi đó ngươi đang bế quan, tu luyện Ẩm Ma Đao Pháp nên không biết thôi!” Tiểu cô nương kia còn chưa dứt lời, thiếu phụ đã vội vàng chặn ngang, mỉm cười giới thiệu.  

             Ma Sách Tứ Quỷ thấy này thiếu phụ này tâng bốc nịnh nọt bọn họ như vậy, bất giác tự đắc một hồi, trên mặt hiện lên sự vui sướng, ngẩng cao đầu lên, dáng vẻ của tiểu nhân đắc chí.  

             Chỉ có Trác Uyên là tinh quang chợt lóe lên trong mắt, dường như đã trông thấy điều gì đó, trong lòng cười thầm!  

             Tiểu cô nương kia cong miệng lên, bất giác lẩm bẩm ra tiếng: “Ngay cả loại người này mà cũng có thể làm chấp sự, Ma Sách Tông hết người rồi sao!”  

             “Hả, tiểu nha đầu ngươi vừa nói cái gì vậy, có tin bây giờ lão tử sẽ xé ngươi thành hai mảnh không?” Quỷ Hung Ác giận dữ, rống to lên.  

             Nhưng Trác Uyên lại vỗ vào vai hắn, cười nói: “Tiểu cô nương không biết lựa lời, không có gì lớn cả, thôi bỏ đi. Hơn nữa ta vừa mới đến, các ngươi cũng nên giới thiệu hai vị mỹ nữ này cho ta làm quen chứ!”  

             Trong lòng bất giác sửng sốt, Ma Sách Tứ Quỷ liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn ánh mắt vô cùng quái dị của Trác Uyên. Từ trước tới giờ, vị Trác quản gia này ngày thường không hề có hứng thú với nữ nhân, sao lần này lại chủ động như vậy?  

             Tuy nhiên mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ nhìn nhau mập mờ rồi cùng cười to ra tiếng.  

             “Ha ha ha… Không ngờ rằng bây giờ Trác quản gia cũng có khẩu vị này. Được rồi, Hồ Mị Nhi, mau tới hầu hạ Trác quản gia chúng ta!” Quỷ Hung Ác cười tà, chỉ tay vào thiếu phụ kia, nói mờ ám.  

             Thiếu nữ kia bất giác giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Quỷ, sau đó lại nhìn chằm chằm Trác Uyên, trách mắng: “Quy củ của tông môn, trong tông môn không được phép có tư tình nam nữ, các ngươi thân là chấp sự, biết rõ mà vẫn cố tình vi phạm, ta phải đi bẩm báo tông chủ để nghiêm trị các ngươi!”  

             “Hả, tiểu cô nương này, không xé nàng ta ra thì quả thật nàng ta không biết tốt xấu!” Hơi thở Quỷ Hung Ác ngưng lại, vuốt vuốt cánh tay, chuẩn bị động thủ thì lại bị Trác Uyên ngăn lại một lần nữa.  

             Trác Uyên bất giác cười khẽ lắc đầu, lạnh nhạt lên tiếng: “Cô nương, đừng hiểu nhầm, ta là đệ tử mới gia nhập Ma Sách Tông, chỉ là muốn kết giao với một vài bằng hữu trong tông môn mà thôi, không có ý gì khác.”  

             Nàng ta nhìn hắn thật lâu, hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến hắn.  

             Hồ Mị Nhi kia thì ngược lại, liên tục cười đùa, vô cùng nhiệt tình đi tới kéo tay Trác Uyên, dáng vẻ yêu thương vuốt ve cái đầu đầy tóc trắng, thở dài: “Hoá ra là sư đệ mới nhập môn, chậc chậc chậc… Nhất định là đã chịu không ít khổ cực trên thế gian, cho nên còn trẻ mà trên đầu đã xuất hiện nhiều tóc bạc như vậy, có lẽ là đã trải qua nỗi buồn lớn trong thiên hạ!”  

             “Vẫn tốt!” Trác Uyên cười lạnh nhạt, không tỏ ý kiến.  

             Nhưng mà Hồ Mị Nhi kia đã vuốt ve khắp người hắn, đôi tay ngọc trở bắt đầu nên không có quy tắc: “Nhưng mà tới Ma Sách Tông rồi thì sau này sẽ có sư tỷ thương ngươi, không để cho ngươi chịu chút tủi nhục nào nữa!”  

             “Vậy thì đa tạ sư tỷ!” Trác Uyên cười nhạt, trong lòng yên tĩnh như giếng cổ.  

             Quỷ Hung Ác thì lại cười mập mờ, dặn dò nói: “Hồ Mị Nhi, sau này giao cho ngươi hầu hạ Trác quản gia, tuyệt đối không thể lơ là.”  

             “Yên tâm đi, sư đệ đáng yêu như này, sao ta có thể lơ là được chứ?” Lại vỗ vỗ vào hai má Trác Uyên một lần nữa, Hồ Mị Nhi cười vui vẻ: “Nhưng mà tại sao các ngươi đều gọi hắn là Trác quản gia vậy? Hắn là quản gia sao?”  

             “Không, trước kia ta từng là quản gia trong một gia tộc!” Trác Uyên hơi gật đầu giải thích: “Gọi ta là Trác Uyên!”  

             Hồ Mị Nhi nghe vậy, hiểu rõ gật đầu, cười nói vui vẻ: “Trác Uyên Trác Uyên, nổi bật hơn người, tên rất hay!”  

             “Đương nhiên rồi, Trác quản gia oai phong một cõi, anh hùng lợi hại. Lần này còn được tông chủ ưu ái, đích thân mời gia nhập tông môn, ít nhất cũng là đệ tử ưu tú, về sau còn có thể nhậm chức tông chủ kế tiếp, tên có thể không hay được sao!” Quỷ Hung Ác cười lớn tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, như thể cái tên hay này thuộc về hắn ta vậy.  

eyJpdiI6InRaNWdcL1wvd2l1ZHlJK2JcL0I4RkJtZ2c9PSIsInZhbHVlIjoicDM3MHJNKzJ6TGgyanVoRUEzbGRIT3NmTFZDQTI0K1p0Y28yK2J3eWd1K1FOUWJvNnR0dXlibTlIYndTbEdBMWNsRURNVFdsME0zUklnMG9qdzdYSGdPQ3BqM0JpVjJHQWptWXp1emdFMGFyemhZbnJpV1FzdEFnb2dBV2xQVlE3TGZXNFQ2TmlIZHFBdkFhMTNVVUcxa2l3bUxMOFZRMDN3U0JRR3BrUmtTSFlmbTJNSjVlVzdsZTZGTVRwNDlodlR5VDFkejVPM0J1WWtuNkwyMVZadXFZUTdSSnJCcHBpaXlOck12NWM1aW1uUjZaZkxuRDZRbDluRnNkM1JjU0lubUlIK2UxM3VkRUZWK0VBN3NtTlBmekFKUjg3TTkxcG53OWppTGdmczE4bExId3poVWhhWTEwWTQ0MGtmVHJRZU1qNW9nNURTZEVEb0thcVlXVDFzXC81NmFrWDZCaDJ1d1NEbUNESUNxTXpWZ1BkYk5SaWFzN3gyWmlQb1YwYTdvSFRSRWtaT0VKZ3JyTWVLcVZsWHFmTTd1REpSRytNVDJPU3JaQVwvY1c5YTNUaTdEdGQxVmFQeWRibktDNVFlaVwvQ2dhaHpucXdrWGVtOEQ1RTJJRHdyamkrbDVjY0NVZmN0bjZDTGw1Vmc9IiwibWFjIjoiNjcxYWFjNGI1N2UwYTBjNjA5MzE4MzEwOGYwMDU1MGE4MTc0OGMwNGY5MDYyNjlhMThmZmE0YTM5MjNmZWU5ZiJ9
eyJpdiI6IjNZVHhCZUxJZWs1YlFsbUg5ZWxkaGc9PSIsInZhbHVlIjoiWGtWQTE2TGJmY3JsYnQ2UEVaSnF6c29acm9mTGc5QXJzQk05aTd0ek9uM1FKSHlRRHVjTWdZR3RTWTNpYVJFVFREUm9oS01vRzQzSEwxaVVHdWlXaXU5aUNlT2JSYUxuaXlCUmFRTStSMmdwM3o3RjkzVFRLR3NiN04zQVVPYURJdGFaaXdtc0dESE9QZERUWHhzMktyMm8xM3dZSlFrNHljWEFOWTBuRE1OSEdmTzYrK1Q3Q1BvOUFjXC9lUndua3dkclQ3WnVzUUdcL2JHVGt3T3VlbTJDQ28rU3ZxS3RKSTJHZXJtRHdpRlYxRFFmVzZsaDRiRkcyb1cwUnhpK2xcL3h2NVZrZUxEbElVMmw0d1R0bEVLZWZxSHlLdGhFZkxGUjd2Y1VNakhLM3Y5ZU9OZWErejA1ZEoyTElhYmhkMmxBWVhHSkFNdkpEazlSY2NPZ0xwdEQxQmY0OTlxenp1XC9qR1ZyZGxNSXZVOHZOeTBBVXA5TDBQSFFQekNjSFBkTGRiOWVCQVJjcGJmVGMxOFBhb0lhendwaGFBSyttNk9mZ2VlNjVueEpIZzBrQkJjNlRBZjYwdHdKUVwvcnJHWTIxMERlTHV5aUI3WGdJMERXVDFDaWR3cUZnYlVnXC84T2FVcUZsbTB6Z3NOdlh0TWozRkZPdHRaWjdTeVNjcElmNEtYYnkzblNCNTN5U2lWeFFHS1FGMlFtc2Exckt2aVhmV3plcENPVUNDNFpaaWZxa0lzSU13UCtIK280dEk4cExwRXpEN1ExM250WVk2OVdlT1YrdEpSXC9tV0J5eEVSSUQ0ZzBYaFdIXC9XSTdFPSIsIm1hYyI6ImJhZmYwNGI0NWRmOWU1ZTEwOWNhZWVjOGU2ZjU3YzZmOTU1NTYwYzBlMmU1ODEwM2FhYWIwNzE2ZTYzZGEzYjUifQ==

             Nếu như Trác Uyên thật sự kế thừa vị trí tông chủ của Tà Vô Nguyệt thì sau này nàng ta có còn trái cây ngon để ăn nữa không?

Ads
';
Advertisement