Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong lòng Trác Uyên cười thầm, biết nàng ta đang lừa gạt mình, nên cũng ra vẻ thần bí lắc đầu, cười nói: “Mị Nhi sư tỷ đúng thật là khách khí. Lúc trước ta còn không nhớ ra, hiện giờ sư tỷ nhắc tới gia phụ khiến ta bừng tỉnh ngộ, gia phụ từng đề cập đến một nữ đệ tử trong tông môn cư xử rất chu đáo, tên là Hồ gì đó, vậy có lẽ là Mị Nhi sư tỷ rồi. Gia phụ thường khen, có Mị Nhi sư tỷ hầu hạ ở bên thật sự là vô cùng tốt!”  

             Ách…  

             Ma Sách Tứ Quỷ sửng sốt, vẻ mặt bất giác kỳ quái nhìn Trác Uyên, trong lòng nghi ngờ.  

             Trác quản gia này còn có lão cha sao, sao trước kia chưa gặp bao giờ? Còn biết cả Hồ Mị Nhi, chẳng lẽ là người trong tông môn?  

             Hồ Mị Nhi cũng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này quả nhiên có lai lịch, không biết là có người nào chống lưng đây!”  

             Nàng ta lại định thăm dò thêm lần nữa, nhưng Trác Uyên đã khom người cúi đầu, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi gặp tông chủ rồi, vậy thì tạm biệt. Còn Nguyệt Nhi sư tỷ, đao của ngươi!”  

             Nói xong, Trác Uyên liền trả lại loan đao cho Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi liếc nhẹ hắn một cái, lạnh lùng nhận lấy!  

             Trác Uyên lại cười lạnh nhạt lần nữa, chậm rãi đi theo Tứ Quỷ rời khỏi đây, để lại Hồ Mị Nhi với vẻ mặt hồ nghi nhìn theo bóng dáng bọn họ, trong lòng do dự bất định.  

             “Nguyệt Nhi, ngươi trở về trị thương đi, sư tỷ còn có chuyện quan trọng nên đi trước đây!” Hồ Mị Nhi cũng không quay lại nhìn vị sư muội này lần nữa, lạnh lùng lên tiếng, sau khi đạp mạnh một bước đã không thấy bóng dáng đâu nữa.  

             Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, nét mặt buồn bã, thở dài. Giống một một tiểu nha đầu vừa phạm phải sai lầm, trong lòng cảm thấy tủi thân…   

             Mặt khác, Trác Uyên và Ma Sách Tứ Quỷ nhanh chóng đi về phía ngọn núi, dọc đường đi những toà kiến trúc tráng lệ nhiều vô kể. Quỷ Hung Ác nhìn Trác Uyên, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Trác quản gia, tiểu nha đầu kia làm cho ngài bị thương, ngài thật sự không có ý định truy cứu sao? Hay là để chúng ta tìm một cơ hội giết chết tiểu nha đầu kia luôn?”  

             “Ha ha ha… Thôi nào, ta rất thích tính cách của nha đầu kia, giống như ta ngày trước, khi vừa mới gia nhập Ma Đạo, thẳng thắn nhưng cũng ngây thơ!”  

             Trong mắt chợt loé lên tinh quang, Trác Uyên lạnh lùng cười: “Có cái gọi là kẻ ngu xuẩn động chân tay, còn người thông minh động miệng. Vừa rồi tuy rằng lão tử là người ra tay với Nguyệt Nhi, nhưng mà ta thấy nàng ta chẳng biết gì cả, hẳn là bị lợi dụng. Hồ Mị Nhi kia thì ngược lại, xuất hiện sau, thu dọn tàn cuộc đồng thời tìm hiểu tin tức, thăm dò ý tứ của ta. Nếu như chúng ta chỉ vậy thôi thì dễ rồi, còn nếu không thuận theo, không chừng nàng ta sẽ giết người diệt khẩu!”  

             Trác Uyên hít một hơi thật sâu, cân nhắc thật kỹ, đột nhiên nói: “Ma Sách Tứ Quỷ, chuyện ta tới Ma Sách Tông, có để lộ ra một tiếng gió nào không? Vì sao chưa nhập tông mà đã bị người khác để ý rồi?”  

             “Ách, chuyện này…”  

             Ma Sách Tứ Quỷ bất giác khựng lại, liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, Quỷ Hung Ác nhún vai nói: “Chuyện này cũng đúng lẽ thường thôi, vốn dĩ Ma Sách Tông cạnh tranh rất dữ dội, hơn nữa thân là Ma Môn, các đệ tử càng tranh giành khốc liệt hơn. Ngươi cũng biết đấy, một số bí pháp trong Ma Đạo chúng ta cực kỳ tàn nhẫn, lấy nguyên thần huyết mạch của người khác để luyện công nhiều vô kể, những tài nguyên này lấy từ đâu mà ra?”  

             “Nếu như ngoài tập kích đệ tử môn phái khác thì chắc chắn sẽ dẫn tới đại hoạ, tông môn đại chiến. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ra cái lò phù hợp với chính mình từ những đệ tử bị đào thải, tu luyện tài nguyên với tư cách là đệ tử tinh anh. Nói cách khác bị đào thải ở đây chẳng khác nào mất mạng!”  

             “Đúng vậy đúng vậy, trước kia chúng ta tu luyện Hợp Kích Trận Thuật, cũng cần tới chín trăm chín mươi chín nguyên thần các đệ tử để tu luyện, vì vậy bốn người cùng liên thủ mới có thể biến thực thành hư!” Lúc này, Quỷ Lanh Lợi cũng vội vàng gật đầu, nói bổ sung.  

             Trong lòng Trác Uyên hiểu rõ sự tàn khốc của Ma Đạo hơn ai hết, kẻ thất bại vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, mất hết tất cả, còn kẻ thành sẽ bước lên đỉnh cao của sự sống, có được tất cả!  

             Xem ra chuyện Tà Vô Nguyệt đích thân mời hắn nhập tông đã bị lộ ra ngoài, cho nên các đệ tử nội tông đều theo dõi hắn!  

             Vừa rồi Hồ Mị Nhi thăm dò bối cảnh của hắn, rõ ràng là đang tự cân nhắc xem có thích hợp để diệt trừ ngay lập tức hay không.  

             Nếu như mình có bối cảnh vững chắc, chưa chắc bọn họ sẽ không động thủ, nhưng nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn. Ngược lại, nếu mình không quyền không thế, bọn họ sẽ lập tức hành động, loại bỏ cây non từ khi còn là mầm non!  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên bất giác cười lạnh nhạt liên tục, bĩu môi khinh thường.  

             Một đám tiểu chút chít mới gia nhập Ma Đạo lại muốn tính kế với lão tổ tông ngươi, vẫn còn non lắm! Hãy xem sau khi lão tử bước vào đệ tử tinh anh sẽ thu dọn từng người các ngươi một!  

             “Người đó chính là người được Tông chủ mời tới làm đệ tử sao?” Bên trong một ngọn núi cao rậm rạp, một dáng người cao to, lạnh lùng nhìn chằm chằm năm người đang bước tới, cười khẩy: “Thiên Huyền tầng sáu, không phải rất bình thường sao. Tông chủ thật sự mời một người như vậy nhập môn, còn không tiếc cả viên linh đan cấp chín?”  

             Hồ Mị Nhi bất giác thở dài một tiếng, không biết bóng dáng đã xuất hiện phía sau hắn ta từ lúc nào, liên tục cười nhạo: “Tiểu tử ngốc này rất thú vị đấy, vừa rồi Nguyệt Nhi khiến hắn bị thương, vậy mà hắn lại chủ động giảng hoà. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, chắc hẳn phụ thân hắn là một vị đại nhân nội tông nào đó. Hì hì hì… Không chừng chính là Nhị thể tổ, ngây thơ đơn thuần, chẳng giống người tu luyện Ma Đạo chút nào cả!”  

             “Dựa vào cửa sau mà bước vào sao, Tông chủ không giống người không có nguyên tắc như vậy!”  

             Trong mắt hiện lên một đạo tinh quang kinh ngạc, nam nhân kia lạnh lùng cười: “Có lẽ, thiên phú của hắn tốt thật? Tông chủ coi trọng hắn, tuyệt đối không thể không có lý. Đúng rồi, tình huống trận chiến giữa hắn và Nguyệt Nhi như thế nào?”  

             “Nhị sư huynh, ngươi yên tâm, quả thực thực lực của tiểu tử này rất yếu, mặc dù hắn bẻ gãy cánh tay Nguyệt Nhi, nhưng ngực hắn cũng trúng một đao, đại khái là kẻ tám lạng người nửa cân, hắn đã thắng trong gang tấc!”  

             “Vậy có nghĩa là thực lực của hắn cũng như chúng ta thấy, chỉ là Thiên Huyền tầng sáu mà thôi, không có thủ đoạn gì đặc biệt!” Nhị sư huynh sờ sờ cằm, lẩm bẩm ra tiếng: “Vậy thì để xem tông chủ sắp xếp thế nào. Nếu như hắn được tông chủ sắp xếp làm đệ tử nội môn, tông chủ đích thân dạy dỗ, vậy thì tiềm năng của hắn chắc chắn rất xuất sắc, sẽ uy hiếp đến chúng ta, cần phải nhanh chóng diệt trừ. Nếu giống như bình thường, sắp xếp vào ngoại môn, ha ha ha… Chắc hẳn là liên quan đến gia môn rồi. Có lẽ Tông chủ lại cùng vị cung phụng nào đó, đạt được một ước định thầm kín!”  

             Hồ Mị Nhi nghe vậy, không khỏi cười quyến rũ, cả người run lên, trong mắt hiện lên sự chế giễu: “Ta thấy vị tiểu đệ này cũng rất hồn nhiên đấy, còn ngốc hơn cả nha đầu Nguyệt Nhi kia, không chừng tông chủ thấy hắn chướng mắt, có lẽ khả năng thứ hai sẽ lớn hơn!”  

             “Ta cũng cảm thấy như thế!” Khóe miệng thoáng cong tà dị, Nhị sư huynh và Hồ Mị Nhi liếc nhìn nhau, cùng cười lớn tiếng.  

             Lúc này, cuối cùng năm người cũng đi tới sơn môn phía trước đại điện Ma Sách Tông, bên trong chính là nơi ở của Tông chủ và các vị trưởng lão cung phụng.  

             Nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt thật lâu, Quỷ Hung Ác nhếch miệng cười, bước lên trước khom người bẩm báo.  

             Nhưng mà chưa đợi hắn ta hành động, một tiếng két vang lên, cánh cửa kia từ từ mở ra, một người nam tử trung niên với hai chòm râu nhếch khoé môi lên bước ra.  

             Ma Sách Tứ Quỷ vừa trông thấy, vội vàng hành lễ: “Diêu trưởng lão!”  

eyJpdiI6IjRGeEMrRTEzRmtmQjN6TXI1MXZhMlE9PSIsInZhbHVlIjoiXC84MExuMTdLdjhUTFlYOEd2bWphT3FxMnpFM1dnN0duVG8zelpHWm1aeVhkT0x6UVE5OFcyejdmcjBBb2ZJbnpRUXd0UmtvKzhOaUJZdlJ0R3RaNExqa2VrYnhIR3ZCUEpjWmRHUVUwQWZKNjNuT0J0NldFSjBOVXRzOGRwclNkQ2pjeTdKWkxFaytteTJlcVozbGo4cDR2eHBJUWtES0hvNlRXSDI1RFprVVFyNVZ0U1RrSmgyeFpHVWhnT3Q2TGRJTW5LS2hxT0szVzRqYlNPNWt0MDZpT21NYjdiUHhKZ2ptcjRzSTNnZW1XV2U4K2FZMlBiWGl3N2tlRm9vbjdReDNLUHdjZ3pGMDdubDg0ZnJyTnJpT2NEV3FxSTFcL2M0TmNlZ1NsQUw0ZkhReHJ3SlREUzNhNlQzRTNWMEZXVFhyc1wvSzVUWnVYMXVCOXE2akNxMlcxT3Z3T1haOVdxcmdcL0tUVmV1ZHZoKys3WEtcL2E5bWNoSjNBcUlacXJaWXBOWWVWd1QzamVNNDFjZ3MyYXdFd2VIbit3bnNZSFRUVm56ZFdiVG91djNnbnRQbExWNUdEa1hneWJZUm4zckRzekdaRDRPMitqeVYxSlpqWE52Vks0T2xEM1FobXpONFJ3UktzaEZFRlhycURJSFhNQktESkRGcUgwSkxmbEF6azl1NEhTQjhzaHg5RmZvWjV5WFhVTUdCbmZjNm5Yd1B3SWx2Z05HNys0bjVqdFpzVm56cXd0ZmZPZjg1VnNLSTY1bkdabHhZQUt3NVlObGRsOWF3cUJIUlNLUFFBMHVHajBuSGhIejByeituMlhTa1c3clZIUllCWG5NQ0ROckVJR004Sm1nRk5yS0lCUkpjVlRFckFtS3l3VXpiUURzREtxMmJSUmVsS0RqND0iLCJtYWMiOiJiMTcxYzFhOWI0NDdiYzdmMWYyZWE4YzgwODVhNmMzYWM4MzNiZWI3OWYzOWFkMDczYjE0YzM4MjhjMGZkODE1In0=
eyJpdiI6Ikd1V2lYdVpzMUlJSVZCUjBSajZqeUE9PSIsInZhbHVlIjoiRDZweStQZ1F5bUh4UTh2U2pscVlGUWlldEN5R2c4aUU4aSttdXJWckplcmMzSytEczcrdU0rd0dRWHFMd0pkOGtDa0tzMEhuSGVBS2RBM05QbTdTaWVycG9GWTJScHlHOEZVb0IrZkFkUVA2QVFwWXJ5OUpMaTNiVE9yNEw4V3lhbm8ranBqZUx2YVFxdU4xR1drc3JzVG1FS3RSV2NNWUN5djErUWhFYVY5R1YxdkVwdTJ2b2JuYndEeHRhM2t1Y1wvVytNRkNkcWhXMUhmUDY3ZEFHcFJMdWhLUDZcL1Jrcm91NVRRQWlUeVwvN2NCRnRzdWtHeUFzXC9DYnRUOVp4T2taQXNcL1oycFpSTmJKNmdTYWp4VGtMMDN3SWxpTk9mV2c0SENHa0VSeStWNFBlMm9lb0JYWTdZS3pVUGlQOUxIVSIsIm1hYyI6Ijg5Yzk5M2E5ZWM4ZWJhZjdiMzVkODk4YmYwNjZhZDNlYjQ3NmNmMDczNTU5YzNkYzE4MDJmNDNkMzk0NWYxNzMifQ==

             “Tông chủ có lệnh, Trác Uyên tới ở phòng tạp dịch. Từ hôm nay trở đi, chính là đệ tử của bổn môn tạp dịch, các ngươi dẫn hắn đi thôi!” Giọng nói của Diêu trưởng lão quanh quẩn bên tai mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi sợ đến ngây người…

Ads
';
Advertisement