Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

“Trưởng khoa Lý, ông quen người này sao?”, Diệp Phàm chỉ về phía Uông Cảnh Thước nói.  

             Lý Kiệt nhìn theo hướng tay anh chỉ, mới phát hiện ra Uông Cảnh Thước đang đứng sau Lục Tuấn Kỳ.  

             “Bác sĩ Uông Cảnh Thước, tại sao anh ở đây?”, Lý Kiệt lập tức nhận ra Uông Cảnh Thước.  

             “Tôi...”, Uông Cảnh Thước gượng gạo, lão ta không biết nói gì.  

             Hôm nay thì lão ta đẹp mặt rồi.  

             “Người này là thế nào với ông?”  

             “Ông ta cũng biết Thông Huyền Cửu Châm!”, Diệp Phàm hỏi thẳng.  

             “Cái gì?”  

             Lý Kiệt vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: “Anh Diệp, tôi có thể đảm bảo, Thông Huyền Cửu Châm anh truyền dạy cho tôi ngày hôm qua, ngoài sư phụ tôi ra thì không còn người thứ hai nào được biết, tôi thề tôi không hề tiết lộ ra bên ngoài!”  

             Thấy Lý Kiệt hiểu nhầm ý của mình, Diệp Phàm liền cười nói: “Ông hiểu nhầm rồi, tôi đã truyền dạy cho ông rồi, học được thì đó là kiến thức của ông, tôi hy vọng ông có thể dùng phương pháp này để cứu chữa cho nhiều người hơn nữa, cũng như phát huy đông y và phương pháp châm cứu, còn việc truyền dạy lại cho ai thì đó là việc của ông”.  

             “Nhưng phải nói phương pháp châm cứu của ông ta có vấn đề, sáu bước đầu thì đúng, nhưng còn ba bước sau thì sai hết rồi”.  

             Diệp Phàm vừa nói xong, Lý Kiệt liền cau chặt mày, suy nghĩ đúng hai phút, sau đó ông ta kinh ngạc chỉ tay về phía Uông Cảnh Thước: “Tôi từng nghe sư phụ của tôi nói đã thu nhận một đệ tử khi giao lưu với một trường y ở nước ngoài, liệu có phải là anh ta hay không?”  

             “Chính là cậu ta!”  

             Uông Cảnh Thước đang định mở lời, thì một giọng nói vang lên.  

             Người vừa đi tới đầu tóc bạc phơ, nhìn vào trông cũng đã ở tuổi cổ lai hy, nhưng trông rất phấn chấn, bước đi mạnh mẽ.  

             “Sư phụ!”  

             “Sư phụ!”  

             Cả Lý Kiệt và Uông Cảnh Thước cùng cung kính cúi chào người vừa đi tới.  

             Tất cả đã có câu trả lời chính xác, hai người bọn họ có cùng một sư phụ.  

             “Anh Diệp, đây là sư phụ của tôi, Đường Định Viễn - “Định Hải Thần Châm” – Đường Thành Thủ của Bệnh viện nhân dân số một!”, Lý Kiệt vội vàng giới thiệu cho Diệp Phàm.  

             “Ha ha, đều là hư danh cả, cậu Diệp đang đứng trước tôi đây mới được gọi là ‘Thánh Thủ’!”  

             Đường Thánh Thủ cười lớn, vội vàng đưa tay ra chào hỏi Diệp Phàm, không hề tỏ ra ta đây phách lối.  

             Thấy Đường Thánh Thủ hài hòa khiêm tốn không khỏi khiến Uông Cảnh Thước đứng bên phải ngượng chín mặt.   

             “Cậu Diệp, hôm qua được thấy Thông Huyền Cửu Châm của cậu, khiến tôi bừng tỉnh, một phương pháp vô giá như vậy, nhưng cậu lại vô tư truyền dạy, đây mới đúng là tấm lòng y đức, khiến tôi vô cùng kính nể!”  

             “Mong cậu nhận của tôi một lạy!”  

             Đường Thánh Thủ nói một cách nghiêm túc, đồng thời cũng hành lễ trước Diệp Phàm!  

             Diệp Phàm vội vàng đi tới đỡ Đường Thánh Thủ dậy, anh thấy bản thân không xứng đáng để nhận đại lễ này.  

             Tuy anh học y thuật từ sư phụ của anh, nhưng số người mà anh cứu được e rằng không thể nào sánh bằng Đường Thành Thủ.  

             Bởi vậy Diệp Phàm cũng tỏ ra rất khách khí, cung kính nói với ông: “Đường Thánh Thủ, chuyện này...”  

             “Cậu Diệp...”  

             Đường Thành Thủ đột nhiên ngắt lời Diệp Phàm, cười nói: “Tục ngữ có câu một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy, cậu đã dạy Thông Huyền Cửu Châm cho Lý Kiệt, thì cậu cũng chính là sư phụ của nó, cũng ngang hàng với tôi, cậu xem tôi gọi cậu là em, cậu gọi tôi là anh, cậu thấy thế nào?”  

             Kết bạn vong niên?  

             Diệp Phàm chợt ngây người, còn chưa đợi anh kịp phản ứng lại, đã thấy Lý Kiệt quỳ sụp xuống: “Sư phụ, xin nhận một lạy này của đệ tử Lý Kiệt”.  

             “Cái đệt!”  

             Diệp Phàm thốt ra một câu, rồi vội vàng nhảy sang một bên.  

             Cạn lời, nói: “Ông Đường, ông lừa tôi?”  

             Đường đường là trưởng khoa của Bệnh viện nhân dân số một thành phố Cảng, nhưng Lý Kiệt lại đang quỳ lại trước mặt Diệp Phàm, lại còn muốn nhận anh làm thầy, chuyện này mà để lọt ra ngoài thì doạ người phải biết.  

             Mấy cô y tá thấy vậy há hốc miệng không nói nên lời.  

             Đường Thánh Thủ cười một cách gian xảo, Diệp Phàm không gọi ông Đường một tiếng anh, mà vẫn chỉ gọi là ông Đường, cũng coi như phù hợp với dự tính trong lòng anh.  

             “Diệp Phàm, đệ tử của tôi vẫn luôn cho rằng tây y hơn đông y, nhưng thiên phú trong lĩnh vực đông y của nó cũng rất tốt, cậu truyền lại Thông Huyền Cửu Châm cho nó âu cũng là ý trời, nó đã quyết định quay trở lại phát triển và truyền bá đông y!”  

             Diệp Phàm nghe xong liền kinh ngạc quay sang nhìn Lý Kiệt, không ngờ ông ta lại có ý định táo bạo như vậy.  

             Nếu đã như vậy anh còn một mực từ chối thì sẽ đi ngược lại với ý định ban đầu của bản thân.  

             “Ông đứng dậy trước đi đã, nhưng cái danh sư phụ này tôi không gánh nổi đâu”, Diệp Phàm cười khổ nói.  

             “Vâng, sư phụ!”, Lý Kiệt đứng dậy không ngần ngại mà gọi luôn một tiếng sư phụ.  

             Diệp Phàm trợn ngược mắt, chỉ về phía Uông Cảnh Thước nói hết ra chuyện vừa xảy ra ban nãy.  

             Nhất là tình tiết Uông Cảnh Thước nhân lúc Diệp Phàm quay qua lấy kim châm, nhưng vì danh tiếng của mình, mà đâm kim vào người Lục Viễn Đức.  

             Đường Thành Thủ nghe xong, liền tức giận, đi tới, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Uông Cảnh Thước.  

             “Bốp!”  

             “Đồ khốn nạn, anh làm thế khác nào coi mạng người như cỏ rác, quỳ xuống cho tôi!”  

             “Bịch!”  

             Uông Cảnh Thước không dám cãi lại mà quỳ ngay xuống trước mặt Đường Thánh Thủ, dáng vẻ của lão ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ so với bộ dạng ngạo nghễ lúc trước.  

             “Cậu Diệp, đây là đệ tự trên danh nghĩa của tôi, nhưng không phải là truyền nhân thật sự, từ hôm nay trở đi tôi sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với anh ta, còn xử lý như nào thì cậu cứ nói một câu.  

eyJpdiI6Ik5ZVW0rZ0E2OEZPVHF6bGpYRHByTUE9PSIsInZhbHVlIjoiTUxhTHlLSytFa2NnU05XTVpUM1pLQ3R5YVRZeTJqTDBlazVPMDM5MFlBMGFIU2lKcHFtVEg0XC9kQmh1Yis3Y2RDeW1YSlErZHVXVGJ0NzN2WGlITmhuUkFqWlRzTW9jeTFiQ3pNMTZtTGNUWVZyU1VWOFNhbVd2Vmp0UkMyNVp3VDBuYjVuM3hkRHJybWRcL1dVVW9hc082U1ZhTjNRNk1oc0ZNXC85ZjNheWFmWmZ0ZzVrNHViNSt1U3E0Y3hTXC9ac0t3dVpiQkZ5ejYzYmhZOVBZeVlHaEYrSWJGczZzXC82UFpYRG1nZXlVMXNiMDhaN1IxbTFXVFFMYzdQWFJlS2F0NTErOHkxNmhXQkFZVDQ0WVhSU3BaRit2Z0lUaWQweXpaTkhIb2o2eXFxTEFCTFFqQzFicDc2VnRuZmN4eXdSWnV5XC9ZNEZoNytOaDl0c0dteTU1MVwvTU5RZ2NvVUNvZDNhdEhmMG9hUEVlZz0iLCJtYWMiOiI4NDc2Y2MyMzdiOTg3NWIzZWJhZDU0NTZiY2UzZmRiZjI5NjRiNGJlYzBlNjA0MDQ0ODgzZDM0MTNmZWZhNTUzIn0=
eyJpdiI6IlhmUHo0TFphSGFkcHhmMnFKbkN1Znc9PSIsInZhbHVlIjoiczNEM0txR0M5TTNnTFwvNlJZYU9nelJBNHZFTG9icHpwYXNnbjFnQXZOMVcrWVpMdW5vRXpDWkJVK1M0NXhzN1VCdlBGa0dyN1M4ZHpkZHZwMldQTTZvd2daWEdUNHA3V1Q1REFwUWpEY3BZS3RQU3IyTHlWYzBZcndKOFRHQ3JyMnNVM1c2N01MR3FkMytZU2Q1cjhOWTVpZjY0dkhsY3dGU0grWG1odFZIUGdLcG1oRnlkcEJ0RzhDRzdvNnZSblMydjEySHFuRThzeXBXQlRUVExNc0E9PSIsIm1hYyI6IjM5ZmIyZjI5YTcxMmYzN2UwMWFiNTBiZWY4MTE4ZGYxMjM5ZjhkMmNkZWIyNTdjOGU4ZDlmYTk4M2Y2NDQyMmUifQ==

             Tiếng sấm giật đùng đùng ngoài cửa sổ, cơn mưa rào chợt đổ ập xuống!

Ads
';
Advertisement