Uông Cảnh Thước bị người khác lôi ra ngoài, mặt xám xịt như tro tàn.
Diệp Phàm không trả lời, thì chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận ý kiến của Đường Thánh Thủ.
Kể từ hôm nay, Uông Cảnh Thước nổi tiếng ở thành Phan Dương đã hoàn toàn biến mất, Đường Thánh Thủ đích thân phong sát lão ta thì chắc chắn sẽ không một ai dám nhận lão ta vào làm.
Diệp Phàm không hề cảm thấy mình sai, anh đã cho Uông Cảnh Thước một cơ hội, nhưng lão ta đã không trân trọng nó.
Vì danh tiếng của bản thân mà lão ta lại tự mình châm kim.
Thậm chí đã lấy đi một nửa cái mạng của Lục Viễn Đức!
Diệp Phàm đã trao đổi với Đường Thánh Thủ và Lý Kiệt về quá trình điều trị sau phẫu thuật, cả hai người họ đều mở mang được rất nhiều kiến thức.
Diệp Phàm cũng học hỏi được rất nhiều điều từ hơn 50 năm kinh nghiệm chữa bệnh của Đường Thánh Thủ.
Ngay cả trong lúc này, Đường Thánh Thủ muốn mời anh làm viện trưởng của bệnh viện Nhân dân số 1, nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
Đùa à, bản thân anh cũng đủ bận lắm rồi, lấy đâu ra thời gian làm bác sĩ chứ.
Đến cuối cùng, Lý Kiệt kính cẩn nói với Diệp Phàm: “Sư phụ, tôi và thầy Đường đi trước đây”.
Diệp Phàm trợn tròn hai mắt, vô tình lại thu nhận một đệ tử hời, bị sa vào một cái bẫy lớn rồi!
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Diệp Phàm và người nhà họ Lục, cả nhà Lục Chí Hằng vẫn chưa có ý định rời đi.
Lục Viễn Đức nhìn con trai cả của mình, trong lòng vô cùng tức giận, tên khốn kiếp này, hôm nay tên bác sĩ mà ông ta tìm đến, suýt chút nữa đã cướp đi cái mạng già của ông cụ.
“Các người không định cút khỏi đây à? Đợi tao tức chết hay sao?”, Lục Viễn Đức nổi giận đùng đùng nói.
“Bố, chúng con cũng là bị người ta lừa, không thể chỉ biết trách chúng con, cũng là vì lo lắng cho tình trạng của bố mà thôi...”
Lục Chí Hằng khá bất mãn nói.
“Mày nói như đấm vào tai tao vậy, còn gì muốn nói nữa không, nếu không thì cút đi cho khuất mắt tao!”, Lục Viễn Đức là một người từng xông pha ra chiến trường giết địch, trên người không tránh khỏi có luồng sát khí.
Lục Chí Hằng sợ đến mức run rẩy, nhưng cũng không kìm được mà nói: “Bố, chúng con không có công lao cũng có khổ lao, bố xem chi nhánh công ty vật liệu xây dựng ở Thành Bắc, phải chăng nên giao cho nhà chúng con quản lý?”
“Cái gì?”
Lục Viễn Đức giận tím người: “Mày còn có mặt mũi muốn chi nhánh công ty đó? Lẽ nào mày muốn tiếp tục phá nát hết mới chịu sao?”
“Nếu như mày có bản lĩnh thì đi cầu xin thằng hai, chỉ cần là nó đến nói với tao, tao hứa sẽ lập tức giao cho mày!”
Người em trai thứ hai của ông ta chính là bố của Lục Tĩnh Tiêu, Lục Cẩn Niên - một nhà từ thiện lớn ở thành phố Cảng.
Lục Chí Hằng mặt mày nhăn nhó, ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc nhìn Lục Tĩnh Tiêu đang tỏ ra khinh khỉnh thì càng khiến lửa giận trong lòng ông ta sôi lên.
Nhưng bảo ông ta đi tìm Lục Cẩn Niên để cầu xin, ông ta thật sự không có cái gan này.
“Bố, bố mới là gia chủ của nhà mình, chỉ cần là bố nói, chú ấy nhất định sẽ đồng ý thôi”.
“Đúng thế ông nội, hàng ngày chú hai đều bận trăm công ngàn việc, không nên quấy rầy đến chú ấy, ông cứ trực tiếp quyết định là được rồi”.
Con trai và con gái của Lục Chí Hằng, lại thêm Chu Cao Lệ lần lượt thuyết phục, chính là không muốn đề cập đến việc đi tìm Lục Cẩn Niên để cầu xin.
Điều này làm cho Diệp Phàm rất tò mò về nhà từ thiện Lục Cẩn Niên này rốt cuộc là nhân vật phương nào, ngay cả anh cả của ông ta cũng sợ hãi như vậy, khiến anh bất giác nhìn về phía Lục Tĩnh Tiêu.
“Thi Nhu, mang túi táo đó qua đây cho ông”.
Lục Viễn Đức đột nhiên nguôi giận, Lục Thi Nhu nghe thấy vậy, liền ngoan ngoãn mang túi táo đến.
“Bịch...”
“Cái bọn khốn nạn vô liêm sỉ, đều cút hết đi cho tao!”
Lục Viễn Đức cầm lấy quả táo ném mạnh về phía cả nhà Lục Chí Hằng, vài người bọn họ co giò chạy tán loạn, một lúc sau trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Diệp Phàm lắc đầu, không nói nên lời, người này đã từng đi lính nên tính tình rất cục cằn!
Diệp Phàm kê cho Lục Viễn Đức một vài vị thuốc Trung y và yêu cầu ông cụ phải dựa theo đơn thuốc trên mà tiến hành điều trị, sau đó anh từ chối lời mời đi ăn của Lục Tĩnh Tiêu, rồi bắt một chiếc taxi đi về phía tập đoàn Hoàng Minh.
Hôm qua, Lưu Tú Cầm làm loạn khiến anh rất bực bội, bà ta muốn xem giấy phép nhà đất của căn biệt thự số 1. Vì để sau này lỗ tai mình được thanh tịnh, anh bèn quyết định đi lấy nó về đập vào mặt của bà ta, để bà ta được mở mang kiến thức.
Tiến vào tập đoàn Hoàng Minh, hai cô lễ tân xinh đẹp nhìn thấy Diệp Phàm thì vội vàng chào hỏi, bọn họ đều biết rõ thân phận của Diệp Phàm.
“Woa, quần áo của cậu cả tuy rất bẩn nhưng vẫn vô cùng đẹp trai à...”, một nhân viên lễ tân có khuôn mặt dễ thương và đôi mắt long lanh lên tiếng.
“Mê trai, cậu cả như thế này gọi là nam tính, cô thì biết cái gì...”, một cô lễ tân khác nhanh nhẹn vặn lại, khuôn mặt chợt ửng hồng.
“Xí, rõ ràng là cậu cả vật lộn với người nào đó mà quên thay quần áo, đúng là giỏi nịnh hót mà...”
“Sao vậy? Có giỏi thì cô đi giúp cậu chủ tắm rửa đi?”
“Tôi cũng muốn lắm, tiếc là không có cơ hội thôi à...”
“Vậy thì cô bỏ thuốc, dụ dỗ, có chiêu trò đê tiện nào thì đem ra dùng hết đi...”
Diệp Phàm đang đứng đợi thang máy thì bị dọa đến toàn thân run rẩy khi nghe được cuộc đối thoại giữa hai người đẹp này, đàn bà bây giờ đáng sợ như vậy sao?
Xem ra đàn ông ở bên ngoài phải tự bảo vệ bản thân cho tốt mới được...
“Cậu cả!”
Anh bước vào văn phòng chủ tịch, Diệp Trung liền vội vàng đứng lên.
Giờ đây, ông ta quản lý tập đoàn Hoàng Minh cùng với Vương Trường Hà, Vương Trường Hà chịu trách nhiệm về thương mại nước ngoài.
Diệp Trung chịu trách nhiệm về các cuộc tranh chấp của tập đoàn Phục Hổ, từ một chi nhánh khác của nhà họ Diệp ở Thủ Đô. Theo như ông thấy thì các cuộc đấu tranh trong nhà họ Diệp còn nguy hiểm hơn nhiều lần so với các tranh chấp thương mại ở thành phố Cảng.
“Diệp Trung, giấy phép nhà đất của ngôi biệt thự số 1 ở đâu? Ông mang nó cho tôi, tôi có việc cần dùng đến”, Diệp Phàm nói.
Diệp Trung bước đến chỗ để két sắt rồi lấy ra một cuốn sổ màu đỏ có ghi sẵn tên của Diệp Phàm.
Ngay từ khi Diệp Phàm nói rằng anh cần một ngôi nhà, Diệp Trung đã cho người đến thu xếp.
“Cậu cả, Diệp Trung xin phép được hỏi một câu, là mẹ vợ cậu yêu cầu phải không?”, Diệp Trung thận trọng nói.
Diệp Phàm lộ ra vẻ bất lực: “Ông đoán không sai, ngoại trừ bà mẹ vợ chua ngoa, lòng dạ tham lam đó còn có thể là ai được chứ?”
“Cậu cả, Diệp Trung đã ở nhà họ Diệp mấy chục năm, trong lòng tôi có vài lời, xin cậu cả cho phép tôi được nói ra”.
“Ông cứ việc nói, không cần phải khách sáo với tôi như vậy”.
“Cậu cả, thật ra, với thân phận của cậu thì Hàn Tuyết vốn không hề xứng với cậu, cậu giống như chim ưng chiến đấu trên chín tầng trời, sớm muộn gì cũng sẽ sải cánh bay vút lên bầu trời bao la;
Còn người mẹ vợ đó của cậu thì lại một lời không thể nói hết được!”, Diệp Trung hùng hổ nói ra, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu Diệp Phàm có nổi đóa.
“Vậy sao?”, Diệp Phàm chỉ cười hỏi lại một câu, mà không hề tức giận.
“Ông có biết tại sao tôi không rời khỏi Hàn Tuyết không?”
“Diệp Trung không biết!”
“Được rồi, tôi sẽ nói cho ông biết!”
Diệp Phàm nghiêm nghị nói: “Nếu không có Hàn Tuyết, tôi đã chết cóng vào mùa đông lạnh giá mười hai năm trước, nếu không có cô ấy, tôi có lẽ không đủ dũng khí để sống tiếp. Cô ấy giống như một ngọn đuốc, sưởi ấm trái tim băng giá của tôi;
Tôi đã từng thề rằng chỉ cần tôi không chết, tôi ắt sẽ có ngày chuyển mình, nếu Hàn Tuyết không kết hôn thì tôi cũng sẽ ở một mình, sẽ mãi mãi chăm sóc cô ấy, đem đến cho cô ấy cả đời vinh quang!”
Anh nói một cách hùng hồn đầy khí phách!
Diệp Trung nghe xong thì vô cùng cảm động, nhưng trên mặt lại nở nụ cười gượng gạo: “Cậu cả, còn cô gái ở Thủ Đô đã đính ước với cậu từ nhỏ thì làm thế nào?
Gia tộc đó không hề thua kém nhà họ Diệp chúng ta!”
Tôi có thể không cần những thứ đó, nhưng đã là đồ của tôi thì đừng hòng động vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất