Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

“Đồ của tôi, ai dám động vào?”  

             “Tôi giết người đó!”  

             Nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, toàn thân Diệp Trung run lên.  

             Ông ta nhìn về phía Diệp Phàm, lại càng phát hiện ra “thằng con rơi” bị đuổi khỏi gia tộc năm đó không tầm thường, ông ta chỉ cảm thấy Diệp Phàm đầy bí ẩn!  

             Thế nhưng, Diệp Phàm có nhiệm vụ của riêng mình, trong nhà họ Diệp có thứ bậc nghiêm ngặt, sau khi thân phận cậu cả Diệp Phàm chính thức được khôi phục.  

             Diệp Trung hỏi như vậy đã là coi trời bằng vung rồi.  

             Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Trung muốn nói gì đó lại thôi, Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Nói đi, có phải có người bảo ông đến thăm dò tôi không?”  

             Diệp Trung cười khổ, cẩn thận nói: “Cậu cả, gia tộc đó đang điều tra tin tức của cậu, người phụ nữ đó sắp tới có thể sẽ đến thành phố Cảng!”  

             Diệp Phàm nhíu mày: “Đến thành phố Cảng làm gì?”  

             “Tìm tôi?”  

             Diệp Trung cười khổ gật đầu.  

             “Hừ!”  

             Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Tìm tôi thì làm sao, an phận thủ thường thì được, còn dám phá hoại cuộc sống của tôi, dù bà ta có là gia tộc lớn, tôi cũng sẽ đánh lại hết!”  

             “Nhưng... gia tộc sẽ có ý kiến với cậu, có thể sẽ nổi giận, ban đầu chuyện đó, có quá nhiều khó khăn không ai biết, bây giờ lại càng rắc rối hơn...”  

             “Ha ha ha...”  

             Diệp Phàm cười lớn, điệu cười có chút giận dữ, lại có phần thê lương, cuối cùng trở nên lạnh như băng.  

             “Giận dữ?”  

             “Ai nổi giận? Ai dám nổi giận?”  

             Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Trung, áp lực to lớn khiến hai tay Diệp Trung bất giác run lên: “Hai mươi năm trước, trời mưa tuyết, họ giăng bẫy lừa tôi ra khỏi nhà, tôi một thân một mình, chỉ có một chiếc áo lót mỏng manh, từ thủ đô đến thành phố Cảng cách hàng ngàn dặm này, bỏ rơi tôi, lúc đó có ai nổi giận không?”  

             “Có ai nói đỡ cho tôi không?”  

             “Có ai quan tâm tôi sống chết ra sao không?”  

             “Không có, không một ai, nếu không có tấm áo bông của Tiểu Tuyết, nếu không có 100 tệ của Tiểu Tuyết, tôi sớm đã chết cóng trên đường rồi, trên đời này cũng sẽ không có Diệp Phàm, thêm một bộ xương héo, thì các người phát tiết lên ai đây?”  

             “Tìm ma sao?”  

             Ầm ầm!  

             Sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, giống như một bức tường rèm, bao phủ cả tòa nhà!  

             Dầm cơn mưa lớn, Diệp Phàm đi rồi!  

             Sau khi Diệp Phàm rời đi, Diệp Trung ngẩn người ra rất lâu, mới vội vàng cầm điện thoại, bờ môi run rẩy nói: “Phu nhân, ân oán sâu như biển, nhà họ Diệp sắp thay đổi rồi!”  

             Diệp Phàm đứng trước tập đoàn Hoàng Minh, đợi gần 30 phút, một chiếc xe địa hình chạy tới.  

             Mở cửa sổ xe, khuôn mặt thanh tú của Hàn Tuyết hiện ra, Diệp Phàm mở cửa ra rồi lái xe.  

             “Trời ạ, anh đánh nhau với người ta sao?”, nhìn thấy cả người Diệp Phàm nhếch nhác, quần áo bụi bặm bị cắt ra vài vết, Hàn Tuyết cứng họng không nói nên lời.  

             “Khụ khụ, kiểu vậy...”, Diệp Phàm ho khan một tiếng, anh không thể nói mình chạy đến chùa giết người được.  

             Hàn Tuyết bất lực: “Em thật sự...”  

             Cô đột nhiên dừng lại, không nói gì, nắm lấy cánh tay của Diệp Phàm, lo lắng hỏi: “Sao anh lại bị thương rồi?”  

             Trên cánh tay của Diệp Phàm vẫn còn vết thương bị đạn cháy, anh chưa xử lý, vì vết thương này không có gì đáng nói.  

             “Bị thương một chút cũng không sao mà, anh lấy giấy chứng nhận bất động sản rồi”, Diệp Phàm nhanh chóng nói qua loa, đưa sổ đỏ của khu biệt thự số một thành phố Cảng cho cô.  

             “Anh thật sự không sao chứ? Chúng ta đi bệnh viện xem thế nào nhé?”, Hàn Tuyết lo lắng.  

             “Không cần đâu, anh vừa từ bệnh viện chạy đến đây mà, vết thương nhỏ thôi”. Thấy Hàn Tuyết lo lắng, khuôn mặt Diệp Phàm tràn đầy ý cười, ánh mắt dịu dàng say đắm lòng người.  

             Hàn Tuyết không còn cố chấp nữa, nhưng thấy Diệp Phàm nhìn mình, sự dịu dàng khiến trái tim cô đột nhiên đập thình thịch.  

             Khuôn mặt trở nên đỏ ửng, giơ tay nhéo Diệp Phàm một cái, gắt giọng: “Nhìn em như vậy làm gì? Có thể nhìn ra hoa à?”  

             Diệp Phàm dịu dàng cười, giọng nói cực kỳ trịnh trọng: “Tiểu Tuyết, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại đến em, dù là bất cứ ai, dù là nhà họ Diệp hay thế lực nào, ai dám tổn thương em, anh sẽ tiêu diệt hết!”  

             Hàn Tuyết hơi giật mình, cười nói: “Không có chuyện gì thì nói mấy thứ như vậy làm gì, có phải xảy ra chuyện hệ trọng rồi không?”  

             “Không sao, chúng ta đi thôi!”, Diệp Phàm cười nói.  

             Nói chuyện nửa vời, Hàn Tuyết lườm anh một cái, khởi động xe hướng về phía khu biệt thự số một.  

             “Nhà họ Diệp còn có gia tộc kia nữa, tốt nhất là các người đừng có vươn tay quá dài, cẩn thận tôi chặt hết tay của các người!”  

             Sau gần một tiếng đồng hồ, chiếc xe đi qua một cây cầu, trở về khu biệt thự.  

             Trời đã tạnh mưa, không khí ẩm ướt sảng khoái khiến mọi người cảm thấy rất dễ chịu, lỗ chân lông đều nở hết ra.  

             Bấm chìa khóa thông minh, chiếc xe chạy thẳng vào khu biệt thự, thế nhưng, vừa bước vào, Diệp Phàm nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu về sau nhìn.  

             “Sao thế?”  

             “Không sao!”, Diệp Phàm cười nói.  

             Chiếc xe tiến vào, cổng lớn lại đóng lại một lần nữa, theo hướng anh vừa nhìn thấy, một bóng người từ trên cây nhảy xuống, chính xác hơn, là đang lướt xuống.  

             Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra trong tay bóng người đó có một sợi chỉ nhỏ rất mỏng, một sợi chỉ mỏng như vậy có thể nâng đỡ trọng lượng của một người, rõ ràng là rất kỳ lạ.  

             “Ha ha, đúng là nhạy cảm, xem ra phải cẩn thận lên kế hoạch mới được...”, bóng dáng nói xong, nhanh chóng biến mất.  

             Trong biệt thự, vang lên tiếng nhạc dễ chịu ở ngoài phòng khách, Hàn Tử Di đang tập yoga, bờ mông vểnh lên, eo nhỏ chỉ bé như nắm tay, dáng người uyển chuyển xinh đẹp phô bày hoàn hảo.  

             Khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ như trong tranh, nhìn là khiến người khác sảng khoái.  

             Thế nhưng, Diệp Phàm đảo mắt nhìn sang, có một bóng người cách Hàn Tử Di bốn mét cũng đang tập yoga, làm cho khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phàm hiện lên vẻ kỳ quái.  

             Chỉ thấy Lưu Tú Cầm bắt chước Hàn Tử Di, đứng bằng chân trần, hai tay chắp cao, duy trì động tác yoga.  

             Cơ thể đầy đặn, được bọc trong bộ quần áo màu tím.  

             Người đẹp hết thời, vẫn còn phong độ!  

             “Chị, anh rể!”  

             Hàn Tử Di là người đầu tiên nhìn thấy hai người, vội vàng mừng rỡ hét lên.  

             Cô ấy hét to, khiến Lưu Tú Cầm giật mình run lên, đây là lần đầu tiên bà ta học yoga với Hàn Tử Di, bây giờ lại bị Diệp Phàm nhìn thấy, đúng là xấu hổ chết mất.  

             “Á...”  

             Ngay khi Lưu Tú Cầm định giãn cơ, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng, trông thấy rõ sự đau đớn và có chút chói lói.  

             “Mẹ, mẹ sao thế?”  

             Hàn Tuyết vội vàng chạy đến, Hàn Tử Di cũng nhanh chóng thu lại động tác chạy đến.  

             Lúc này Lưu Tú Cầm trông có vẻ đau đớn, tư thế kỳ lạ, bà ta vẫn duy trì tư thế chắp tay lên trời, nhưng các khớp của bà ta trông rất kỳ lạ, và cứng đơ.  

             “Tử Di, em biết tập yoga, mau giúp mẹ xem thế nào!”, Hàn Tuyết vội vàng chạy đến, ngày nào cô cũng bận rộn muốn chết, không biết mấy thứ này.  

             Hàn Tử Di nộp đơn vào câu lạc bộ yoga ở trường đại học, luyện tập cũng đã được nửa năm rồi.  

             Hàn Tử Di cũng không dám do dự, nhanh chóng đến cạnh Lưu Tú Cầm.  

             “Á...”, không động tới còn tốt, vừa động tới Lưu Tú Cầm càng hét to hơn.  

             Vừa đè lên, bà ta lại kêu lên một tiếng: “Đau, đau đau...”  

             Hàn Tử Di sợ tới mức không dám động đậy tay nữa.  

eyJpdiI6ImhVRkVWQk1NNTlWTnlBekVBTTJhSkE9PSIsInZhbHVlIjoiMlc2Z003blwvS0dpRERMUDlKYThCd1ErbUVldnhyTVdmWCttTm9Vbm92d2lrVWVOYWFra0M1K3RveGo5MUNuNFA1Tk1sa1RKcnR6SFNseVExU2xEbVUzSjVBRnE5RGxQTlI0SWJVMVc4OEtabFFVT056OUMxY0c2MUtOUjFKcjZYYnRLd0xkYkZtWjdlb3JmM1hEcDFnVHpIWTB3YXNGbW1yVzU2bEdVbHMyXC9lS3g3elh5VHBQajJFOFFSaWxsR0tGdnNGdDJRd1pBeFlzY1Q5OHJBK0VlMmZCRExoV1JtbWVVOXQyZjBubitFM3NCXC9WYzNPZ3VkSDhpUzNUVVpaMWdMRnk1dTJtYmhDQUpiR1lCS0dBbXZDTDl3bFhBWTF6TnlmamhlQzM3Q2N0ZTJoUXFPYUdrb2ZSWU9aT1E1KzMiLCJtYWMiOiJiMDBhZDc0ZDc1MTk1ODA2ZmNhNmU2NGQ4MTYyZDU1NzI5MjdjY2M5ZjRmMTIxMTQ4ZTgzNjVkZDFhMWUyZjc0In0=
eyJpdiI6ImFlaG1ZWkZ4MlFxaUNtcUU1XC9iWEdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdwWnFURnBLbEwxb3pCR1IzRVwvT3FGS1JOYjB2NFRRblhUVzFrYnBFajVhZjZ1MDNHMWpZeDFIQVZXSkx0UGxVS3RqWXdKZVhjZG5oQXdabU1WMEROMWptU0gzbkZvQmR5b0NiZHJyelFvN0k3d2lMbG5lclR1Q3Z5RGtLMmN2YzJsTHNFRXIrXC80cXVkZ1JCOStpMHdhVGVKQ1wvVmpYcUpcL2NwcVwvaEhXU0ZCUUt1UHYwRkMxS3k0RStTU09KWERvOFwvVFhvUUZjRk41eUhMS1V1TU4wdWtFbjJ1Y0tTMU9pSFd0YnBsVUZaVVVPRU1QbWxJcE1ncEVzdzhxenJIYTA1RVpjR0RSKzZIXC9LMUgxMmdNVDNxaklodjJtclJOdmVxYk9RMis3cEszcmlZOWtDRk5qeFkxTXNacUpKRWxqZEtVeVFQWW5Ua2hDQ0cxVGhCUXp4OXc9PSIsIm1hYyI6IjE5YjUxNzllZTE3ZjM1MmIxZTI4NTVlMGU4NDFiYmJmNjZkNTIxNTEyMzQ4YzQwZGE2MjQ5ODJmMDI2OWVkNGYifQ==

             “Súc sinh!”

Ads
';
Advertisement