Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Lưu Tú Cầm tức giận hét lên, cái thằng Diệp Phàm khốn nạn này dám kéo quần bà ta, lại còn là ở trước mặt hai đứa con gái của bà ta.  

             Để tập yoga, bà ta đã đặc biệt mặc một chiếc quần dài, nếu như bị kéo xuống, sau này sẽ không cần gặp mặt người ngoài nữa.  

             Hai chị em Hàn Tuyết, Hàn Tử Di đã ngạc nhiên đến mức mất cả khả năng suy nghĩ, Diệp Phàm cũng quá vô liêm sỉ rồi đó!  

             Thế nhưng, cũng nhờ động tác “khốn nạn” này của Diệp Phàm, đã thu hút sự chú ý của Lưu Tú Cầm, để bà ta theo bản năng buông tay ra ngăn Diệp Phàm lại.  

             Với bản năng phản ứng mạnh mẽ, Lưu Tú Cầm thậm chí đã quên đi cơn đau xương khớp, Diệp Phàm thuận thế, giơ tay, nhanh chóng bóp chặt khớp vai của bà ta.  

             Khớp xương bị lệch lại được nối lại, Lưu Tú Cầm run lên, cánh tay buông xuống, vung về phía mặt Diệp Phàm.  

             “Bốp...”  

             Diệp Phàm giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của Lưu Tú Cầm, không để bà ta ngã xuống, bất lực nói: “Mẹ, con đã cứu mẹ, sao mẹ lại đánh con?”  

             Lưu Tú Cầm cả giận nói: “Thằng súc sinh này...”  

             “Tay của mẹ còn đau không?”, Diệp Phàm hỏi ngược lại.  

             Lưu Tú Cầm sửng sốt, đưa tay ra nhìn trái nhìn phải, đúng là hết đau rồi.  

             Khuôn mặt lập tức đỏ lên, bà ta đã hiểu lầm Diệp Phàm, nhưng quá mất mặt, tay vẫn bị Diệp Phàm nắm chặt, tức giận nói: “Cậu còn không buông tay ra à, muốn nắm đến lúc nào?”  

             “Xì...”  

             Diệp Phàm vội vàng hất ra, còn dùng sức phủi bụi trên quần áo của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.  

             Lưu Tú Cầm tức giận đến mức nhảy cao ba thước: “Cậu đợi đấy cho tôi, tôi với cậu không đội trời chung...”  

             Lưu Tú Cầm tàn nhẫn nói, nhanh chóng bỏ chạy, mất mặt quá, bà ta thề sau này sẽ không học yoga nữa.  

             “Anh rể anh thật là lợi hại...”, Hàn Tử Di ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm, đôi mắt to tròn tràn đầy ánh sao.  

             “Khụ khụ, chú ý hình tượng!”  

             Hàn Tuyết ho khan một tiếng, có chút oán hận nhìn về phía Diệp Phàm, bất lực nói: “Anh vừa làm gì thế? Anh nhìn thấy mẹ tức giận chưa”.  

             Diệp Phàm vẻ mặt vô tội: “Anh làm vậy là để chuyển sự chú ý của mẹ, nếu như không làm vậy, bà ấy cũng không cho ai động vào, nhất là anh, chắc là anh vừa tới gần đã hét lên rồi”.  

             “Còn cánh tay bị cứng khớp, khiến khí huyết không lưu thông, trong thời gian dài chỏm xương sẽ xuất hiện vấn đề lớn, sau này đồ nặng một chút sẽ không thể nhấc lên được”.  

             Diệp Phàm giải thích một hồi, hai chị em đều biết lý do, nhưng Hàn Tuyết vẫn cảm thấy nghẹn họng với diệu kế kéo quần Lưu Tú Cầm của Diệp Phàm.  

             Nhưng Hàn Tử Di nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, đôi mắt to tròn cong thành hình mặt trăng, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói: “Anh rể, đầu óc của anh quá thông minh, sao em lại không nghĩ đến chiêu túm quần nhỉ?”  

             “Bốp...”  

             Diệp Phàm búng một cái thật mạnh vào trán Hàn Tử Di, nói: “Nếu là em, thì sợ sẽ kéo xuống thật ấy”.  

             “Hì hì...”  

             Hàn Tử Di cười hì hì, nói: “Không đâu mà, nhiều lắm cũng chỉ kéo xuống một nửa thôi”.  

             “Hai người cười cái gì thế, nói gì mà vui vậy...”  

             Lúc này Hàn Tại Dần mới từ cửa bước vào, vừa đi vừa cười nói.  

             Sau khi sống trong căn biệt thự này, ông ta vui mừng đến mức vui vẻ cả ngày, thậm chí còn ngừng uống cả thuốc bổ thận tráng dương.  

             Hàn Tử Di cười, chạy tới nắm lấy cánh tay đồng chí Hàn: “Bố, bố về rồi, để con kể cho bố nghe, vừa rồi mẹ đang tập yoga, nhưng mà mẹ...”  

             “Im ngay!”  

             Hàn Tử Di nói được một nửa, thì một giọng nói tức giận vang lên từ cầu thang.  

             Chỉ thấy Lưu Tú Cầm đã thay một bộ quần áo màu đen, loại quần áo kín cổng cao tường.  

             “Hàn Tử Di con nếu như còn dám nói vớ vẩn, mẹ sẽ xé nát miệng con, nếu không tin thì con cứ thử xem?”, Lưu Tú Cầm bước tới lớn tiếng uy hiếp Hàn Tử Di.  

             “Lêu lêu lêu...”  

             “Không nói thì không nói!”  

             Hàn Tử Di làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.  

             “Sao thế, giữa trưa lại nổi giận như vậy, mặt lại còn đỏ chứ?”  

             “Có phải bị bệnh không, bà có muốn đến bệnh viện không?”, Hàn Tại Dần quan tâm hỏi.  

             Thế nhưng, Lưu Tú Cầm lại không cảm kích, bước lên đánh một cái vào tay Hàn Tại Dần: “Bị bệnh cái gì mà bị bệnh, bệnh cái rắm, chỉ biết nguyền rủa tôi, hừ!”  

             Cánh tay bị đánh đau, có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, Hàn Tại Dần cũng khó chịu nói: “Bà bị thần kinh à?”  

             “Bốp bốp bốp...”  

             Ông ta phàn nàn, nhưng lại rước phải những cái tát liên tục, cánh tay nhanh chóng ửng đỏ.  

             Hàn Tại Dần cũng không dám tủi thân, vội vàng chạy đi, ông ta không động vào được thì không biết trốn đi sao?  

             Diệp Phàm ở bên cạnh thích thú, đàn ông mà làm được đến mức như Hàn Tại Dần thì cũng có thể coi là cực phẩm đấy.  

             “Cười, cười cái gì mà cười, cẩn thận tôi đánh chết cậu!” Lưu Tú Cầm tức giận, vừa nghĩ đến chuyện Diệp Phàm túm lấy quần của bà ta, chỉ muốn tát cho Diệp Phàm một cái.  

             Nhưng Diệp Phàm đã cứu bà ta, bà ta cũng hiểu rõ, nếu bà ta hung hăng đánh Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng sẽ không chiều bà ta như Hàn Tại Dần đâu.  

             Trong lòng Lưu Tú Cầm rõ như gương.  

             “Được rồi mẹ, ngồi xuống ăn hoa quả đi, nghỉ một lát!”, Hàn Tuyết đưa cho bà ta nửa quả táo.  

             “Rộp...”  

             Một quả táo lớn đã được ăn gần hết.  

             Lưu Tú Cầm oán hận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.  

             Bà ta vừa nhếch miệng lên, thì cảm thấy đau.  

             Vẫn là Diệp Phàm và Hàn Tuyết nấu cơm, vài món ăn tinh tế và cơm trắng.  

             Trong quá trình nấu cơm, đương nhiên không thể thiếu việc vun đắp tình cảm, thỉnh thoảng trong phòng bếp lại vang lên giọng nói ngượng ngùng của Hàn Tuyết.  

             Trên bàn cơm, Lưu Tú Cầm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đặt đũa xuống: “Diệp Phàm, giấy phép nhà đất đâu? Không phải cậu nói sẽ cầm giấy phép nhà đất ra cho tôi xem sao?”  

             “Mẹ, thái độ mẹ nên tốt hơn một chút, bây giờ mẹ đang ở trong nhà của Diệp Phàm”, Hàn Tuyết bất mãn nói.  

             “Đúng thế, đang ở nhà anh rể, còn ngang ngược như vậy, đúng là không hợp lý chút nào”, Hàn Tử Di cũng bĩu môi nói.  

             “Im miệng, các người im miệng hết cho tôi!”  

             Lưu Tú Cầm quát lớn, bà ta cười lạnh: “Tôi còn chưa thấy giấy phép nhà đất, ai mà biết có phải là nhà của cậu ta hay không? Tôi không muốn nửa đêm đang ngủ thì bị đuổi ra ngoài đâu!”  

             “Bộp...”  

             Một cuốn sổ màu đỏ đập xuống ngay trước mặt Lưu Tú Cầm, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất Hoa Hạ, sáu ký tự lớn màu vàng được in trên cuốn sách màu đỏ, vô cùng chói mắt!  

             Lưu Tú Cầm vội vàng cầm quyển sổ đỏ lên, mở ra rồi xem, Hàn Tại Dần cũng quên mất việc không vui vừa nãy, nhô đầu ra nhìn kỹ.  

             “Tám nghìn mét vuông, mười mẫu đất...”, Hàn Tại Dần cảm thán nói.  

             Toàn bộ biệt thự có diện tích hơn mười mẫu, ba gian nhà, sân vườn, đài phun nước, hồ sen không thiếu một cái nào, cách bài trí rất tinh xảo!  

             Nhìn quyển sổ đỏ, Lưu Tú Cầm cười không ngậm mồm vào được, gật đầu: “Không tệ, căn nhà này là thật, không lừa chúng ta!”  

             Thế nhưng, Lưu Tú Cầm nói xong, lại mở ra xem thêm mấy lượt nữa, cũng không trả lại cho Diệp Phàm, ngược lại còn trịnh trọng đặt lên tay mình, dùng điện thoại của mình chụp lại, rõ ràng không có ý định trả lại.  

             “Mẹ, mẹ xem xong rồi thì trả cho Diệp Phàm đi, còn kẹp lại làm gì?”, Hàn Tuyết hỏi.  

             “Trả lại?”  

             “Trả cái gì mà trả?”  

eyJpdiI6InpuV0R5dHhzQVNnUENFaEM1Vld6SXc9PSIsInZhbHVlIjoiTE5OKzBQXC9VNW8xekdzYXhwTHJkeGpleHZwWTFmVnJHclN1YXZZb2J2aStuM3YzSGlaY1RtdkVUUzJFQ1pEa3ZMWGJzUUhjb3RBYzlBRllXaDJkNkdzN2o4WEl0cWhtdHdoYlwvVE1wVHNNVVA1ZGJZdndSaVVPSmVZMzhFanp4VTlzT2JFNldIWHNXVkNwS0lcL2FjVVlRYzFYV1wvQis3NWViZjlCeDFqajRBRXVyMTRcL3d4dXNVXC9TanJTcTlmZlwvUXkxemZpT3UwTmt5NVVFZFdHMlNZdzBtYytDeTBiZkxheHFTYlJ5c1wvZ1U3M3k3c2pibjFLdUI1d2k3YXg2VENyT1hBWDQ3cmJvWTY0R0ZNQXlRcjlJUTlCTm5EUkR1UGFHQWhQUWFnSEdFSFk5c1hya1QyTm45eFFXUXRMMWlwVjZ3cTVkMzVOZWFhTVN2TE9LcFMwMWNBUjBsMzRKMzdLZm5rN1l3K0dOOWRqdXpsZTNuc3JZcmZaQzh0Z0lTdUloYkxKUWhxSDFReVJXem0wanN2M0ptTGJKR0pZZjAwaW9jY2VrWnhpWCs0TVZFbWx2SmJ1aWtHeHc0dVwvRW5yVFBzUTQwcEc1eGtcL1M1b0VZcHdmUjJpam9RNWZXTTcrellxRkVKdTUzd0ZVUTFDK1FcL3duTWgyekNhU25MM1wvT1dEQXM0dDZqbnVrZG5ya1VXb2VaSGE1dmVFMitMcDcyVTJMTTk4ZDhVUVZLaitPOFRwVEhKMzNCaDlXeWZcL3U4cTRkeHdFNk50QlAzOFlyKzdhcXdqMFBvQTlGcGFqRG1GRHhGa3RIR2FMUE1lTHBVRThkYnYrNFRWaHk0d0FtcVwvR1pHMTEyUjl2enZNS29wZngyVnFtcnFTd2pRbm44RXgwOVNURWZtMW5zWW54UVRpUVRtWnlpZmV2TmZZV1ZWXC8ydkEzXC9ETkRqXC9SV1FnaEo5VWxsMkhndkdzY2NiVExtaGVBOWRPQVRkMUJ3UDRGWVJ1aFV1Sk9aYkYraTducVVMeXI2YXgxV3haWFRxQ0Y4M2t6aGo5ZHZ4TjZwOHVWbmVzR2p1MFp3VHBabnJpXC8rVXdmK256VlNDZ3VqQXVCMnQ2ZVl0WW12Y2dLVkhRWU53WXpuSXc9PSIsIm1hYyI6ImM0NzAwY2YyM2MyNjZlZWZlNzk0MDRmMTFjOTg4NzkwOTg5MWI3NzA5MzNjOWZjNGRmYzA0MWFmYTI5MjExNTcifQ==
eyJpdiI6Ino3V2FRbEdnVFVsYUFRZUlXZ3lVNnc9PSIsInZhbHVlIjoiTmFBZG52KzB0QXhxYW9FOFlOSzlBb2lpbjlVVnFpSE9EZGY2aTdPM2p6U25MVmFTSzZRU3NDTW5hT2NrRWtIYXFBdHRZNU1DQU85NDRrdklMTk5vSXRjSjV6N2E2V3R3cFE1U3FDMjYyMXg1cUtnUFdNS200MjRXSjc1VzZTYm9iZ3dPdVR3OFhOclwvRUh6NmlaaHM4Y2lSY3MwWXVkSjY1WnVMSzZJSGx5eHBLUXh1NWNVVVp4N1wvVVwvMWc4WWNGaUluSHVmU0hKbFpYTUhjWVwvdVB3ays3ZnBNaktxbndMVnZRbW1XM3dSK1wvSXRoQk5DZHVFQlBuZVwvUlwvRzZLcXhBZkdZVzVEdFBNNDBjXC9pOWZ4MHJndz09IiwibWFjIjoiN2QzZDg1NzIwYjljZTc0YTg3MmE2ZGE2MjA1Y2I3MWEyNjNkNDFiNzBkM2ZhMWJkNGU3ZjE4YjU4MTE3MTc1OSJ9

             Hàn Tuyết nghiêm túc nói.

Ads
';
Advertisement