Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Dù xét về da mặt hay đầu óc, Lưu Tú Cầm cũng đều là số một, bất kể là Hàn Tuyết hay Hàn Tử Di có nói thế nào, bà ta cũng không trả giấy chứng nhận nhà đất.  

             Hàn Tại Dần ở một bên hơi xấu hổ, ngang nhiên chiếm lấy như vậy làm ông ta cảm thấy rất mất mặt.  

             Nhưng ông ta cũng không hề nói gì, thứ nhất là ông ta không dám; thứ hai là vì ông ta nghĩ Lưu Tú Cầm nói rất có lý.  

             “Được rồi Tiểu Tuyết, giấy chứng nhận cứ để chỗ mẹ em đi, em lo gì chứ”, Diệp Phàm ngăn lại không cho Hàn Tuyết nói nữa.  

             “Đồ ngốc…”  

             Hàn Tuyết nhéo eo Diệp Phàm nhỏ giọng nói: “Đó là giấy chứng nhận biệt thự hàng tỷ đó, anh yên tâm để chỗ mẹ à?”  

             Diệp Phàm khẽ cười không nói gì, để ở chỗ Lưu Tú Cầm thì lẽ nào bà ta còn có thể bán căn nhà cho anh sao?  

             Diệp Phàm và cơm ăn, chuyện anh không ngờ đến là giới hạn của Lưu Tú Cầm còn vượt xa cả tưởng tượng của anh, tất nhiên đây là chuyện sau này.  

             “Nào, con rể ăn cánh gà này đi”, Lưu Tú Cầm gắp một cánh gà om đặt vào bát Diệp Phàm trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.  

             Diệp Phàm đang nhai thức ăn cũng sửng sốt như bị sét đánh.  

             “Ngây người cái gì thế? Cơm trắng có gì ngon đâu, con ăn nhiều thức ăn vào…”  

             Nói rồi Lưu Tú Cầm lại gắp thêm thịt bò bỏ vào bát Diệp Phàm. Cứ như bà ta không cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, động tác tựa như nước chảy mây trôi.  

             “Chị ơi, chị véo em một cái xem, em không nằm mơ đó chứ…”, Hàn Tử Di ngạc nhiên nói với Hàn Tuyết.  

             “A ~”  

             “Chị xấu xa, chị véo thật à?”  

             Xoa gương mặt ửng đỏ, Hàn Tử Di làm nũng.  

             Diệp Phàm lanh trí gắp cánh gà và thịt bò cho Hàn Tuyết.  

             Anh vẫn thấy ăn cơm trắng ngon hơn.  

             Dĩ nhiên Lưu Tú Cầm cũng nhìn thấy nhưng bà ta không để ý lắm, dù sao tôi gắp cho cậu, còn ăn hay không là chuyện của cậu.  

             Căn nhà cả tỷ bạc, thưởng một miếng thịt bò và một cánh gà là xong.  

             Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm rửa bát rồi gọi Hàn Tuyết lại, hai người chuẩn bị đi tìm một người giúp việc.  

             Nếu không mỗi ngày không thể về nhà tự mình nấu được.  

             Nửa tiếng sau, hai người đến Trung tâm dịch vụ dọn dẹp nhà cửa, nơi này là trung tâm dịch vụ lớn nhất thành phố Cảng, nơi tập trung hàng trăm công ty dịch vụ dọn dẹp nhà cửa.  

             Người ở thành phố Cảng muốn tìm người giúp việc thì sẽ đến đây.  

             Hai người đỗ xe ở bên ngoài rồi đi bộ vào trong.  

             Hỏi hết công ty này đến công ty khác nhưng hai người vẫn chưa tìm được công ty nào mà mình vừa ý. Không phải chê nhà họ quá xa thì là họ không vừa ý.  

             “Bộp”.  

             Lúc này, cánh tay Diệp Phàm bị người ta đụng mạnh vào, anh khẽ nhíu mày.  

             “Nhìn gì mà nhìn, đi không nhìn đường à”, đụng trúng anh là một người phụ nữ mập, khoảng tầm ba mươi tuổi, môi đỏ mọng, lau khuôn mặt trát đầy phấn, tay còn ôm một con chó Poodle.  

             Ánh mắt Diệp Phàm hiện lên tia chán ghét. Anh mặc kệ cô ta, vừa nhìn đã thấy đây là một người đàn bà đanh đá.  

             “Hừ!”  

             Người phụ nữ mập hừ một tiếng, tỏ vẻ rất khinh thường.  

             Tay cô ta còn kéo theo một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất chất phác, bên cạnh là một người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng lớn.  

             Người phụ nữ mập không thèm xin lỗi mà chỉ đánh một cái, người phụ nữ ăn mặc giản dị ở giữa nói xin lỗi với Diệp Phàm.  

             “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, chị lịch sự thế à? Đợi chút nữa xử lý chị sau”, người phụ nữ mập nói nước bọt văng tung tóe.  

             Người đàn ông đeo dây chuyền vàng bên cạnh quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, đẹp quá.  

             “Người này thật bất lịch sự, không có chút giáo dục nào cả vậy!”, Hàn Tuyết nhìn người phụ nữ mập rời đi đó bất mãn nói.  

             “Bỏ đi, chó cắn người nhưng người không thể cắn chó”.  

             Hai người tiếp tục đi, lúc rẽ vào một con đường nhỏ thì nghe tiếng ồn ào vang lên, một đám người vây xung quanh.  

             Hai người ngẩng đầu lên nhìn, chính là đôi nam nữ vừa rồi, người đang bị quát mắng là người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị kia, bên cạnh còn có người của Trung tâm dịch vụ dọn dẹp nhà cửa đang liên tục nói xin lỗi.  

             “Bốp”.  

             Người phụ nữ mập tát phụ nữ trung niên một bạt tai làm chị ta suýt ngã nhào.  

             “Tôi nói cho các người biết, bông hoa khắc từ ngọc của tôi trị giá hai trăm ngàn, các người phải đền lại số tiền này cho tôi, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa”, người phụ nữ mập lớn tiếng quát.  

             Công ty dịch vụ liên tục xin lỗi rồi quay sang quát người phụ nữ trung niên: “Chị Hạ, chuyện là sao? Lúc dọn dẹp vệ sinh cho nhà của khách không được động vào bất kỳ thứ gì, lẽ nào chị không biết?”  

             “Nếu thật sự đó là miếng ngọc khắc hai trăm ngàn thì chị đền thế nào?”  

             Người giúp việc thuộc công ty dịch vụ vì thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy, công ty dịch vụ cũng rất lo lắng. Dù sao cũng là số tiền hai trăm ngàn, bảo người giúp việc tự đền thì không biết bao nhiêu mới gom đủ hai trăm ngàn.  

             “Không phải tôi, mọi người nghe tôi giải thích”.  

             Chị Hạ cảm thấy rất oan ức, liên tục xua tay: “Là do con chó của cô nuôi làm miếng ngọc đó rơi xuống đất chứ không phải tôi”.  

             “Hừ, quả thật là do con trai tôi làm rơi, nhưng nếu không phải chị thì nó sẽ không nhảy lên bàn rồi đụng trúng miếng ngọc của tôi!”, người phụ nữ mập không hề phủ nhận mà nói thẳng ra.  

             Chẳng qua xem chó là con trai mình vẫn khiến không ít người cảm thấy buồn cười. Xã hội hiện đại bây giờ ngày càng nhiều người quái đản quá vậy.  

             “Chuyện là thế nào, chị nói rõ xem”.  

             Chị Hạ là người thành thật, không biết nói dối, tự lấy can đảm vài lần mới nói: “Lúc tôi đang dọn dẹp thì thấy con chó nhỏ ngồi ị trên sofa nên mới la nó một tiếng. Ai ngờ nó nhảy lên trên bàn có để miếng ngọc làm miếng ngọc rơi xuống đất”.  

             “Nghe rồi chứ? Nếu chị ta không dọa nạt con trai tôi, nó cũng sẽ không nhảy lên bàn để miếng ngọc, bên tôi có video giám sát đấy, các người nhất định phải đền hai trăm ngàn này”.  

             Nói rồi người phụ nữ mập lấy một tờ hóa đơn từ trong túi xách ra: “Nhìn thấy chưa? Đây là hóa đơn tôi mua ngọc ở phố đồ cổ này, bên trên ghi rõ hai trăm ngàn, thiếu một đồng cũng không được!”  

             “Diệp Phàm, hóa đơn đó không phải thật, không phải hóa đơn chính thức của quốc gia”, Hàn Tuyết nhỏ giọng nói.  

             Diệp Phàm và Hàn Tuyết cũng vô thức nhìn qua, công ty cô quản lý có qua lại với bên tài chính.  

             Con dấu trên hóa đơn đó có hình vuông nhưng con dấu hóa đơn chính thức của quốc gia đều là “hình elip”. Thế nên vừa nhìn tờ hóa đơn, Hàn Tuyết đã nhận ra tờ hóa đơn này chắc chắn là giả.  

             Người phụ nữ lấy ra tờ hóa đơn có viết rõ ràng hai trăm ngàn khiến chị Hạ khiếp sợ run rẩy.  

             “Hừ, nhìn thấy rõ trên này có ghi hai trăm ngàn chưa?”  

             “Nói cho các người biết, đền thiếu một đồng cũng không được, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa án”.  

             Người phụ nữ mập kiêu ngạo làm nhiều người hóng chuyện cũng nhìn chị Hạ bằng ánh mắt cảm thông. Một người giúp việc lấy đâu ra hai trăm ngàn, nếu có cũng sẽ không chạy đi làm giúp việc hầu hạ người ta.  

             Nhưng cũng không ai lên tiếng nói giúp, chuyện không liên quan đến mình thì thôi. Người của công ty dịch vụ trợn mắt nhìn chị Hạ: “Chị Hạ, khách hàng có nhân chứng vật chứng, số tiền này tự chị gánh lấy đi!”  

             “A…”  

eyJpdiI6IjBZWDlIU2RFODh4Zk1Ja2lRQlhKcFE9PSIsInZhbHVlIjoiSUtoR283UkRLV1lVcGZZWk1pc1NyN1VDSUwxa2ZVT0dZT2pSTDFTNnpCTFgxRGpPM0dMWSt6Um5cL1wvWEtRUG1ZUXpOcHRUdk10MkNZK0psZk9RUHA2UmRveTUrR29Zd09xWG1JTDNpQUpDdHNkTVlvc3UzNFpCSFQzXC9YUW5QTHlkdmZnQWp3a2MzVUQ2bFZFN1ZcLzV6Mm04eW84RitGa1lpMTVRVDR5VGZuOXgwOW8rMWFSK25ObmkzYTVTRlRITm8wbUlURSthOTlCRDBxc1dhR2R5blF4MWxtd2pkSWYraEk1UFpXWVI4SWppV3VRUWFaWm1wVVFYMW5lQ00yY25sN3AwWnVPNXMzeVZlSW5MWFJvTEh0dXBabnJvSkVIQzdSQTNcL2UrUE5pc0szU3dEKzRLQzlKMXpBWWdzbHBOdGttTEVvOHBUdlZsRm5HWDhOY0xTRzJmWjk0cGc4T1VFTGYzQjRxV1BUb2pFM3JWTkgxWHdNM2JvTlBtMUNwTVdSY1ZHMmw3Q3ZCclwvNzR4SmM5dDBZUnJhQ0UwWUdUQ0RjQ2lhYWtcL1hpQnk5RGd0TE1URTNMVHpDWWVrdStTQmoiLCJtYWMiOiJkZDRiYTVkMzkyYWI5MGQyODY1OTY5ODcxNTRiNmYwNGNiNGJiNWNjYjEzNTRiYjY2MDJmZjQ0MTkwYmIzZmJiIn0=
eyJpdiI6Im5mNVlUNVFcL2JRXC9uZ2dQRlU2SmpwZz09IiwidmFsdWUiOiI5N3krVG0wVEVBN0UrNWlyRlNZMHlwSnNzVnRmeXY5N2s3UkhpeUpaVGJ6c3M5alpsbnBsK2xhcTlQQjU2d1N1SDh0RDZUWTNUdUxFRkhhN25mSE5PejJtQXlEMUp5ajNzalV4bE0yR1FvRWx2Nm1pQWZXaVNkc0t6TnZ6UEdNNENhSjFycCtrT3NvSlJCOGF1WXRSMndZeXVFVWR5RGROUDU0TkY1VmdrUVlhQ1FDY3VESXE5dFNFcElmRWR4ZTdhK1ZKbzhBa0pyRExtZjlhTG9RQnNTKzN1QUNsVzY0WCtPSGNqTTdQSkVjS1hIcmNSMERWXC92WWRiXC9kRXBPSFwvODEzNWkzTlE2VzU5WUpKTjM4bDRlQW00dVlRUXh1XC9BaFJ0clIwUVR0NlZQWlN1NzRHXC9TSEdDNkp0bkdqUUJuSkpaQUZGekhReG9RdmNUZm5QWURaS3FRb0FsbVNkbWdoakloY1djRHlBdVVRQk5aZDFVYXhZXC95d3d4N241alwvIiwibWFjIjoiZGUzOTcxYzE0MTBiMDQxNzliMDFkMGY4MTFlZWRkZTgxNzM2NzBhNTkwMmVhMTUzYjk1NzM4N2YyOTQ5OTVmOCJ9

             “Không cần quỳ, hóa đơn của người này là giả!”

Ads
';
Advertisement