"Ha ha! Thần tử nói rất đúng, đó đích thị là một đám heo chó còn gì, không phải sao? Tới Bang Hạ còn bị bọn tao diệt thì cái đám rác rưởi chẳng ra thể thống gì như chúng mày tính cái thá gì? Biết điều thì mau quỳ xuống xin tha đi, có lẽ Thần tử của bọn tao sẽ tốt bụng cho chúng mày chết toàn thây đấy!"
Một đám võ giả nước Oa đứng phía sau diễu võ dương oai, liên tục buông lời nhục mạ.
Nghe vậy, hầu hết võ giả Đại Hạ có mặt tại hiện trường đều không kiềm được mà đỏ mặt tía tai, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tức đến độ cả người run bần bật.
Giờ phút này, họ chỉ ước gì thực lực của mình đủ mạnh để có thể dẫm nát đám võ giả nước Oa kia dưới chân, hung hăng chà đạp một phen.
Nhưng thực tế lúc nào cũng thật tàn khốc.
Ngay cả Bang Hạ còn bị đánh tới không còn mảnh giáp thì họ là cái thá gì? Suy cho cùng, họ chỉ là hậu duệ của các võ giả viễn chinh năm ấy, hầu hết toàn là Thiên Cảnh, Địa Cảnh, số người chạm tới cảnh giới Võ Thánh có thể đếm trên đầu ngón tay…
Thực lực giữa hai bên chênh nhau quá nhiều, dù họ liều cả mạng cũng chẳng có tí cơ hội thắng nào, chỉ tổ hi sinh vô ích mà thôi!
Ở cách đó không xa, có một nhóm cường giả tối thượng đang đứng xem. Trước cảnh tượng này, một số kẻ như Giáo hoàng Thiên Chúa Giáo, Thần tử Sabia Thánh Thủy Quốc, cường giả Phác Nhân Ba của Vũ Trụ Quốc… lạnh lùng giữ nguyên thái độ bàng quan, hoàn toàn không có ý định tiến lên ngăn cản.
Tô Vũ Tình và Tô Văn Tường lại không đành lòng, quay sang khẩn cầu Đường Vân ra mặt giúp một tay, nhưng Đường Vân chẳng mấy mặn mà, không có biểu hiện gì là muốn nhúng tay vào việc của người khác cả!
Thể theo lời cô ta từng nói thì với cô ta, mọi thứ trên đời này chẳng khác nào mây bay!
Chỉ cần không đụng tới cô ta, cô ta cũng tuyệt đối không xen vào việc của người khác!
"Lý do tôi chịu cứu cô là vì xem trọng thể chất đặc biệt của cô, chứ hiện tại cô chưa có đủ tư cách khua tay múa chân trước mặt tôi đâu, biết chưa?!" Đường Vân liếc nhìn Tô Vũ Tình, giọng điệu cực kỳ vô cảm.
Mặt mày Tô Vũ Tình lập tức trắng bệch, không dám mở miệng nói gì nữa!
Người phụ nữ này quá lạnh lùng, vô tình, xem mọi thứ trên đời chẳng khác nào con kiến, tính cách này thật sự rất giống Lâm Phong.
"Chúng mày không nghe thấy hả? Mau quỳ hết xuống cho ta."
Bấy giờ, Kuroto Ichiro chợt cất tiếng cười khẩy, đồng thời phóng thích khí thế cường đại thổi quét về chỗ phần lớn võ giả Đại Hạ đang đứng.
Các võ giả Đại Hạ bỗng cảm thấy cả người nặng trình trịch, cứ như bị cả một ngọn núi hùng vĩ giáng xuống đầu vậy. Họ nghiến răng nghiến lợi chống chọi lại áp lực ngàn cân kia, không muốn quỳ, nhưng hai đầu gối vẫn bị ép cho từ từ khuỵu xuống.
"Không, là hậu duệ của quân viễn chinh, sao tao có thể quỳ xuống trước mặt Thần tử nước Oa chứ!"
"Tao không quỳ! Tuyệt đối không!"
"A a a! Kuroto Ichiro, có giỏi thì mau giết tao đi!"
Chúng võ giả tức giận gào thét liên hồi.
Dưới áp lực cực lớn, thất khiếu của họ bắt đầu chảy máu, thoạt trông vô cùng đáng sợ.
Họ kiêu ngạo!
Họ bất khuất!
Tổ tiên của họ đã hy sinh cả mạng sống, xương máu cho nước Đại Hạ, tình nguyện vùi thây ở mảnh đất này, nếu bây giờ họ chấp nhận quỳ xuống, vậy thì còn mặt mũi đâu mà đối diện với liệt tổ liệt tông?
"Ầm!"
Đúng lúc này, từ trên trời bỗng giáng xuống một tia sét. Tia sét đánh tan khí thế của Kuroto Ichiro, tạo thành một khu vực chân không nằm giữa hai bên, tạo cơ hội cho đông đảo võ giả Đại Hạ đứng thẳng người dậy!
"Ai đó?" Sắc mặt Kuroto Ichiro bỗng trở nên lạnh tanh, tức tốc hướng mắt sang chỗ khác.
Cùng lúc này, tất cả mọi người có mặt tại đây cũng đồng loạt dời mắt, sau đó nhìn thấy đạo tử Lý Dương bước ra cùng tiểu sư muội Lý Như.
"Kuroto Ichiro, là một cường giả lại đi bắt nạt kẻ yếu, lạm sát người vô tội, có phải hơi quá đáng rồi không?" Lý Dương nghiêm mặt nói.
"Quá đáng?" Kuroto Ichiro không nhịn được mà bật cười.
Sau đó, nụ cười chợt tắt, sương lạnh tức khắc phủ kín cả gương mặt anh ta.
"Nếu mày không xuất hiện chắc ta đã quên luôn mày rồi đấy. Lý Dương, mày là đạo tử đạo môn nhỉ? Giết mày thú vị hơn giết đám rác rưởi đó nhiều."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất